Mọi người cứ đứng lặng yên, mãi cho đến lúc trên giường Bùi Khương có tiếng động nho nhỏ, họ mới giật mình quay lại.
Bùi Khương đang từ từ mở mắt nhìn ra khiến Ngô Thế Minh mừng rỡ reo lên :
- Bùi Khương đã tỉnh rồi.
Chiến Phi cũng tươi nét mặt phụ họa :
- Y đã tỉnh!
Bùi Khương vừa chợt tỉnh, nét mặt chàng tươi hẳn lên, một nụ cười nở trên đôi môi nhợt nhạt của chàng, rồi đôi mắt chàng từ từ khép lại như đang nằm để tận hưởng niềm vui vô biên. Bùi Khương không vui sao được khi chàng mơ hồ nghe tiếng nói của người lạ :
- Bùi Khương đã tỉnh rồi!
Mà tiếng nói đó lại là tiếng nói của người bạn thân xưa nay chàng chỉ nhìn mặt bạn mà không nghe được lời của bạn thốt ra. Tiếng nói của Ngô Thế Minh đã lọt vào tai Bùi Khương sau bao ngày không nghe được tiếng động bên ngoài. Câu nói của bạn như một điệu đàn vui, làm Bùi Khương gần lịm người đi vì sung sướng.
Bùi Khương muốn hét to lên :
- Tôi đã nghe được tiếng của bạn rồi.
Thế giới yên lặng đã rời xa Bùi Khương từ đây.
Chàng mấp máy đôi môi như đang lập lại “Bùi Khương đã tỉnh rồi... Bùi Khương đã tỉnh rồi...” Rồi chàng cảm thấy đầu óc như quay tròn và lại thiếp đi không còn biết gì nữa.
Ngô Thế Minh cúi sát mặt bạn, rồi ngẩng lên thở dài rồi nói :
- Y lại ngất đi nữa.
Trán chàng nhíu lại như suy nghĩ thì Chiến Phi cũng lại tiếp :
- Vừa tỉnh lại, trông mặt y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-hiep-lu/102567/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.