"Anh Lý, mời anh ngồi." Một người phụ nữ trẻ mặc blouse trắng, mái tóc ngắn được chải gọn gàng ra sau, nở nụ cười lịch thiệp và chỉ tay về phía chiếc ghế đã được kéo sẵn.
Tôi hít sâu một hơi, cố nở một nụ cười gượng gạo, khẽ cảm ơn rồi ngồi xuống.
Đây là một căn phòng rất sáng sủa, cửa sổ sạch bóng, ánh đèn huỳnh quang dịu nhẹ không chói mắt. Trước mặt tôi là một chiếc bàn gỗ vuông, giá sách đặt trên bàn bày đầy sách chuyên ngành tâm lý học. Kế bên tường cũng có một giá sách cùng tông, chất kín tài liệu liên quan đến tâm lý.
"Anh uống gì không?"Người phụ nữ hỏi bằng giọng nói nhẹ nhàng khiến người nghe thấy dễ chịu, mang đến một cảm giác đáng tin cậy.
Tôi nói: "Nước lọc là được rồi."
Chiếc cốc giấy được đặt trước mặt tôi, tôi vô thức dùng cả hai tay ôm lấy nó, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền khắp cơ thể.
"Cứ thả lỏng." Cô mỉm cười, kéo ghế đối diện ngồi xuống. "Đừng căng thẳng, cứ coi như chúng ta là bạn. Nói cho tôi biết, anh gặp phải khó khăn gì?"
Tôi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt dịu dàng đầy cảm thông của cô, khẽ gật đầu.
Việc bước vào phòng tư vấn này, tôi đã phải đấu tranh rất nhiều. Những giấc mơ triền miên và dòng suy nghĩ hỗn loạn như muốn nhấn chìm tôi.
Tôi nghĩ mình cần có ai đó để giãi bày, nhưng nhìn quanh lại chẳng có một ai.
Buổi tọa đàm hôm đó khi tôi quay lại thì cũng gần kết thúc, nhưng câu nói sau cùng của vị giáo sư lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839705/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.