Sương mù giăng kín đất trời, những hàng cây gần đó khoác lên mình một lớp áo choàng trắng muốt, tầm mắt càng đưa ra xa thì càng không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Tầm nhìn hạn chế khiến người ta trong thoáng chốc có ảo giác rằng, giữa đất trời chỉ có duy nhất căn nhà treo này.
Tôi đứng trong hành lang dài của nhà treo, bơ vơ không biết nên đi đâu về đâu.
Tôi nên bước tiếp? Hay chọn ở lại?
Không gian trống rỗng xung quanh khiến tôi mất đi cảm giác an toàn, nhưng thật ra sự cô đơn vốn dĩ là thứ tôi quen thuộc nhất.
Đầu óc trống rỗng, tôi dường như đã bỏ lỡ một điều gì đó hoặc ai đó quan trọng. Nhưng tôi nhất thời không thể nhớ ra được.
Tôi v**t v* cây cột dài của nhà treo, cảm nhận dấu vết của thời gian in hằn trên đó, mỗi đường vân nhỏ bé và tinh tế trong lòng bàn tay.
Cảm giác này thật chân thực.
Tôi thử bước xuống, chân vừa nhấc lên, nhưng còn chưa đặt xuống bậc thang tiếp theo, thì đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo từ phía sau.
"Anh Ngộ Trạch."
Tôi chợt quay đầu lại, chỉ nhìn rõ một đôi mắt đen láy.
Trong đôi mắt sâu thẳm ấy cất chứa một nỗi lưu luyến nặng trĩu và thứ chấp niệm mãnh liệt không thể kiểm soát.
Trái tim tôi đập mạnh hai nhịp, từng cơn đau lan đến tận ngực.
"Thẩm Kiến Thanh..."
Ngay khoảnh khắc đó, tôi chợt nhớ lại điều mình đã quên, và cũng chính ngay khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn tỉnh lại.
"Thẩm Kiến Thanh!"
Tôi đột ngột mở mắt giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839704/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.