Hẻm núi hẹp như sợi chỉ, màu xanh mướt kéo dài đến vô tận.
Đi lại giữa núi sâu rừng thẳm thế này, chỉ cần sơ sẩy một chút là mất mạng như chơi.
Trên đường, chúng tôi bàn thêm nhiều chuyện xảy ra trong thôn Miêu, Ôn Linh Ngọc sợ đến tái mặt, Khưu Lộc và Từ Tử Nhung nắm chặt tay nhau.
"Chúng ta ra ngoài rồi, có nên kể về tộc Sinh Miêu cho thế giới biết không?" Ôn Linh Ngọc hỏi khẽ.
Từ Tử Nhung đáp không chút do dự: "Đương nhiên là phải kể rồi! Chúng ta phát hiện ra Sinh Miêu, chuyện lớn thế này mà. Hơn nữa còn góp phần vào cuộc điều tra dân số quốc gia nữa!"
Khưu Lộc nhảy dựng lên, vỗ vào trán Từ Tử Nhung một cái: "Thảo nào người ta muốn diệt khẩu chúng ta, ai bảo anh phá hỏng cuộc sống yên bình của họ?"
"Á!" Từ Tử Nhung bị đánh cũng không giận, vừa xoa đầu vừa nói, "A Trạch, vậy nếu cậu chọn, cậu nói thử xem có nên kể ra không?"
"Tôi á?" Bọn họ đột nhiên lôi tôi vào, mà tôi thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện này, "Tôi không biết."
Khưu Lộc lại hỏi Ôn Linh Ngọc: "Còn cậu thì sao?"
Ôn Linh Ngọc im lặng hồi lâu, rồi lắc đầu: "Tớ sẽ không nói."
"Thấy chưa!" Khưu Lộc chống nạnh đắc ý.
Từ Tử Nhung không cam tâm, hỏi dồn: "Tại sao?"
Ôn Linh Ngọc chỉ lắc đầu lia lịa, không giải thích thêm. Tôi nhìn vẻ mặt trầm ngâm của cô ấy, trong lòng thấy nghi ngờ. Chẳng lẽ cô ấy đã trải qua chuyện gì mà chúng tôi không biết?
Chúng tôi đi gần nửa ngày trời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839672/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.