"Ngủ ngon không?"
Tôi vừa xuống lầu thì thấy Thẩm Kiến Thanh đang ăn sáng xong. Cậu cầm bát sứ thô, chậm rãi húp cháo loãng. Thấy tôi, cậu mỉm cười thân thiện, lễ phép chào hỏi.
Nhưng cậu vừa nhắc đến tối qua, tôi lập tức nhớ tới cơn ác mộng kinh hoàng đó, trong lòng không khỏi thấp thỏm, miễn cưỡng cười đáp: "Cũng tạm, chỉ là muỗi hơi nhiều."
Thẩm Kiến Thanh cần mẫn múc cho tôi một bát cháo, đẩy đĩa dưa muối nhỏ tới trước mặt tôi.
Tôi cảm kích nhận lấy bát cháo, uống một ngụm, lập tức cảm thấy ấm áp lan khắp dạ dày.
Thẩm Kiến Thanh bỗng lại gần, đưa ngón tay chạm nhẹ lên cổ tôi: "Chỗ này của anh bị sao vậy?"
Ngón tay cậu lạnh buốt, nhưng chạm vào chỗ sưng kia lại khiến nó nóng rực lên một cách kỳ lạ.
Tôi theo phản xạ nghiêng đầu né tránh: "Chắc là bị muỗi cắn thôi, không sao đâu, lát nữa là hết."
"Muỗi trong núi độc lắm đấy," Thẩm Kiến Thanh rút tay về, trong mắt ánh lên ý cười, "Phòng tôi có thuốc mỡ, đi theo tôi."
Ban đầu tôi định chờ ở phòng khách, nhưng Thẩm Kiến Thanh lại đứng chờ ở cửa. Thấy tôi chưa đi theo, cậu dừng lại ở ngưỡng cửa, dùng ánh mắt ra hiệu.
Tôi đành phải đi theo.
Đây là lần đầu tiên tôi vào phòng Thẩm Kiến Thanh. Phòng cậu ánh sáng rất tốt, trời sáng tràn qua cửa sổ, soi rõ mọi ngóc ngách trong phòng.
Một chiếc giường chạm khắc hoa văn tinh xảo đặt dựa tường, bên cạnh là một chiếc tủ gỗ. Lúc này, Thẩm Kiến Thanh mở nắp tủ gỗ, cúi người lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839668/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.