Lúc chúng tôi rời khỏi nhà bà cụ thì đã là buổi trưa. Chúng tôi sắp xếp lại tài liệu lần nữa, ai nấy đều cảm thấy thu hoạch rất nhiều.
Bọn tôi quyết định mời An Phổ và A Lê ăn cơm trưa chung coi như cảm ơn hai người họ đã giúp đỡ chúng tôi.
Bọn tôi chọn một quán đặc sản của người Miêu do A Lê giới thiệu.
"A Lê, lại đây ngồi đi!" Khưu Lộc vẫy tay với A Lê. Trải qua nửa ngày đi chung, quan hệ giữa bọn họ đã dịu đi rất nhiều, tôi thật sự chẳng hiểu nổi logic kết thân của con gái.
A Lê thoải mái xách váy ngồi xuống, vừa cười vừa giới thiệu cho chúng tôi những món đặc sản.
Nhiều lúc, một người bản địa hiểu biết còn hữu ích hơn cả hướng dẫn viên trên mạng.
Ăn được nửa chừng, câu chuyện dần trở nên rôm rả, đề tài cũng lạc sang những chuyện trên trời dưới đất.
A Lê khẽ thở dài, nói: "Tôi thật sự rất ghen tị với các cậu, được đi nhiều nơi, ngắm nhiều cảnh. Các cậu vừa nhắc đến biển, chứ tôi đây, ngay cả núi này cũng chưa đi ra khỏi bao nhiêu."
Khưu Lộc vỗ vai cô như an ủi: "Cuộc sống của cậu cũng là điều mà nhiều người mơ ước ấy chứ. Yên bình, thanh thản, đâu có phải như bọn tớ, lúc nào cũng quay cuồng."
Ôn Linh Ngọc nói: "Thật ra trước đây chúng tôi có rất nhiều tưởng tượng về người Miêu, trước kia tôi thấy trên TV hay nói con gái người Miêu biết hạ cổ nữa! "
"Hạ cổ á!" A Lê cười ha hả, "Rất nhiều khách du lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839652/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.