Đêm đó, tôi chẳng rõ Từ Tử Nhung và Khưu Lộc về từ lúc nào. Tôi cứ lật đi lật lại những bức hình trong máy ảnh rồi ngủ thiếp đi.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng gà gáy dài. Nói thật, tôi từ nhỏ đã lớn lên ở thành phố, ngày nào cũng nghe thấy tiếng ồn ào của đô thị. Được tiếng gà gáy đánh thức là một trải nghiệm rất hiếm với tôi.
Tôi mặc quần áo rồi ra khỏi giường, vừa đẩy cánh cửa sổ gỗ chạm khắc, một luồng không khí ẩm ướt, dịu mát tràn vào mặt.
Thôn Miêu nằm giữa núi, trong không khí có rất nhiều hơi nước, còn có mùi đất tươi mát. Từng lớp nhà treo xám xanh nối tiếp nhau, xa xa là dãy núi như tranh thủy mặc. Có những ngọn núi bị mây mù che khuất, nửa ẩn nửa hiện cũng rất thú vị.
Trong đầu tôi đột nhiên nhớ đến câu "Ta thấy Thanh Sơn quyến rũ thế nào, đoán Thanh Sơn thấy ta ứng như vậy". (Tôi ngắm núi non thấy diễm lệ, chắc núi non nhìn tôi cũng như vậy) Tôi hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn xuống, chợt thấy trên khung cửa sổ phủ bụi xám tro có một nhành hoa trắng không rõ tên đang nằm đó! Hoa trắng tinh khôi, nhụy vàng nhạt, trên cánh hoa còn vương chút sương. Dưới hoa là một đoạn cành nhỏ, chỗ gãy bằng phẳng, chắc chắn không phải do gió thổi rơi ngẫu nhiên lên bệ cửa chỗ tôi. Chẳng lẽ tặng nhầm? Tiếc quá, bông hoa mỹ miều thế này lại tặng nhầm cho một thằng đàn ông như tôi. Tôi cầm bông hoa lên, nghĩ có lẽ nó là tâm ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839651/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.