Hề Quảng Bình nhìn xuống nàng cười lạnh, không đợi đến khi Hề Nhụy ngượng ngùng bò dậy đáp lại.
Nàng đưa tay lau hai vết tuyết trên mặt, dường như nhớ đến gì đó, ngón tay lặng lẽ sờ tới gương đồng cách nàng không xa.
"Hề Nhụy!".
Hề Quảng Bình rất ít khi gọi tên đầy đủ của nàng, hiện tại xem ra thật sự tức giận.
Sau khi nhận được tin Kỳ Sóc đột nhiên hồi kinh liền lập tức trở về, e sợ xảy ra chuyện.
Hay lắm, quả nhiên.
Hề Nhụy cảm thấy đầu ngón tay run lên, cuối cùng cũng không dám cầm.
"Lúc trước đã nói với ngươi, Kỳ công gia kia cũng không phải là người ngươi có thể trèo cao, hôm nay ngươi còn xuất đầu lộ diện như vậy, quả thực là không đem lời của phụ thân để vào mắt!".
"...".
Nếu nàng sớm biết người nọ không chỉ còn sống, hôm nay còn hồi kinh, đánh chết cũng sẽ không ra ngoài.
"Ngươi thật đúng là có tiền đồ, chiến tích của lão tử cẩn trọng nhiều năm như vậy cũng không được người đời lưu truyền rộng rãi, ngươi xuất phủ một ngày đã hủy sạch thanh danh Hề phủ thật vất vả tích góp chỉ trong một năm!".
"...".
Hủy toàn bộ thanh danh Đại Lý Tự Khanh kia là muốn chết sao?
"Ngươi lại lẩm bẩm cái gì!" Hề Quảng Bình trừng mắt, ném ngọn đuốc trên tay cho gã sai vặt bên cạnh.
Hề Nhụy quỳ xuống đất đoan đoan chính chính: "Quốc thái dân an đương nhiên không còn ai quan tâm đến chính sự, nữ nhi cho rằng phụ thân trợ giúp quốc gia là rất đúng".
Đột ngột được ca ngợi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-thu-ngay-nao-cung-so-thanh-hon/364709/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.