Cố Tiểu Tây lắng nghe động tĩnh của cỏ cây, chỉ cần có dấu hiệu của sinh vật cỡ lớn hoạt động, cô đều âm thầm dẫn bọn họ đổi sang đường khác. Đi xa hơn một chút, vòng qua những rắc rối có thể tìm đến bất cứ lúc nào.
Cứ như vậy, ba người đi khoảng tầm một tiếng, rời khỏi rừng.
“Dọc đường đi rất an toàn, ngay cả con thỏ cũng không gặp.” Mạnh Hổ có chút nghi hoặc.
Vương Hâm suy nghĩ một chút, đưa ra một lời giải thích hợp lý: “Có lẽ là động tĩnh của chúng ta quá lớn.”
Cố Tiểu Tây không muốn kể công, để mặc cho hai người họ suy đoán, ánh mắt quan sát tỉ mỉ bốn phía.”
Nơi này đã ở gần rìa của mỏm núi Lăng Xuyên, ngoài rừng là từng khối nham thạch nhô lên, những nham thạch này rất kỳ diệu, có thể ngăn không cho người trên vách núi nhìn xuống một cách rất hiệu quả. Xem ra, Yến Thiếu Ngu đã tìm nơi ẩn nấp ngay phía dưới.
Lúc này, bầu trời vang lên một tiếng ầm ầm thật lớn, hạt mưa to như hạt đậu ào ào rơi xuống, cả cánh rừng đều mờ mịt trong mưa bụi, nhìn không được rõ, nhưng cánh rừng hư vô mờ mịt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, ngược lại càng thêm đáng sợ.
Mạnh Hổ thu hồi tầm mắt, run lập cập, lại nhỏ giọng nói một câu: “Hoàng tiên cô chắc chắn là thật!”
Cố Tiểu Tây và Vương Hâm đều nghe được, người trước thì đã biết chân tướng sự việc nhưng lười vạch trần, người sau thì đã mơ hồ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604901/chuong-951.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.