Mạnh Hổ vốn dĩ còn muốn nói thêm vài câu, thấy thế vội vàng dừng lại.
Môi Cố Tiểu Tây tái nhợt, cũng không tiếp tục hỏi nữa, cô ngước mắt nhìn phía chân trời xám xịt, nói: “Nhìn thời tiết chắc là sắp mưa rồi, cầm đồ trở về đi, đừng để nhóm Thiếu Ngu chờ lâu quá.”
Mạnh Hổ gật đầu: “Ừ, đúng là nên về, đi lâu quá rồi.”
Vương Hâm cười khổ một tiếng: “Chỉ sợ trung đội trưởng đã sớm nhận ra có điều không đúng, cho rằng chúng ta đã hi sinh vì tổ quốc.”
“Chúng ta vẫn nên mau chóng mang đồ trở về thôi, trở về ăn cho nóng, hơn nữa với hỏa lực và vũ khí của hai binh đội nước M, chúng ta có thể phát động phản công, nói không chừng còn có thể thừa dịp cơ hội này mà giết ngược lại, dẫn đầu phá vòng vây đấy!”
Ngược lại Mạnh Hổ cực kỳ tự tin, đeo từng cái ba lô căng phồng lên trên người, nhưng ba lô nặng trịch khiến cả người anh ta đứng cũng không vững, cảm giác suy yếu do suy dinh dưỡng lâu dài mang đến, không phải một hai món đồ hộp là có thể giải quyết được vấn đề.
Nhìn anh ta suýt nữa ngã xuống đất, Vương Hâm bước lên phía trước đỡ anh ta, hốt hoảng hô lên: “Cậu vừa vừa phải phải thôi!”
Mạnh Hổ đặt mông ngồi dưới đất, nhìn hai mươi chiếc ba lô tiếp tế, bỗng thấy nhức đầu: “Nếu chúng ta không mang đồ về, nói không chừng sẽ có binh lính của nước M mò tới, rồi lấy đồ đi mất thì phải làm sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604900/chuong-950.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.