Yến Thiếu Ly nhìn sang với vẻ mặt sùng bái, bỗng nhiên cảm thấy Cố Tiểu Tây giống anh trai cô ấy, đều là người dữ dằn.
“Buông tay, đau đau đau... Buông, buông tay...” Sắc mặt Từ Đông Mai tái nhợt như tờ giấy, đau đến nói không ra lời.
Cố Tiểu Tây làm như không thấy, chỉ nhìn về phía Bạch Sơn, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng: “Đến, viết đi, tự tay viết một tờ giấy chứng nhận đoạn tuyệt quan hệ. Để lần sau khỏi tới làm loạn nữa, cứ mãi làm loạn khiến người ta phiền não vô cùng.”
Bạch Sơn nhìn Cố Tiểu Tây, một chút run rẩy, không dám động đậy.
Cố Tiểu Tây nắm tay Từ Đông Mai, nhẹ nhàng ngồi xuống đầu giường đặt gần lò sưởi, còn thản nhiên uống một ngụm nước: “Nếu không viết, có lẽ vợ ông sẽ phải đau đớn một lúc lâu, nhưng không sao, tôi có rất nhiều thời gian, chúng ta có thể kéo dài cả đêm.”
Bạch Sơn do do dự nhìn về phía Từ Đông Mai, không biết nên làm thế nào.
Từ Đông Mai kêu r3n: “Nhìn cái rắm, cái đồ chết tiệt này, mau, mau viết đi! Đau muốn chết...”
Bạch Sơn không ngừng gật đầu: “Tôi, tôi viết tôi viết!”
Cố Tích Hoài đưa giấy bút qua, tận mắt nhìn Bạch Sơn viết một tờ giấy chứng nhận đoạn tuyệt quan hệ với Bạch Mân, cuối cùng còn lăn dấu ngón tay, Cố Tiểu Tây cũng túm lấy tay Từ Đông Mai, lăn mực, rồi ấn dấu ngón tay.
“Bây giờ, bây giờ có thể buông tay rồi chứ?” Từ Đông Mai như muốn chết lặng.
Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604662/chuong-712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.