Cố Tiểu Tây nắm lấy tay áo Yến Thiếu Ngu, cắn chặt răng: "Đợi đã, đợi một chút! Trời sáng rồi, có thể bầy sói sẽ rút, đến lúc đó chúng ta đổi chỗ mới, cần gì phải ra ngoài đấu với bầy sói? Mất nhiều hơn được!"
Yến Thiếu Ngu không quay đầu lại, khẽ mở môi, bình tĩnh phân tích.
"Sói đầu đàn chết, tối nay chúng nhất định sẽ tấn công, thay vì bị động, không bằng chủ động đánh trước."
"Chúng ta trốn ở trong nhà gỗ, sẽ chỉ khiến bầy sói cảm thấy chúng ta sợ chúng, trong thế giới động vật, kẻ hèn nhát khó có thể sống, tôi còn có em trai em gái cần chăm sóc, không muốn chết, chuyện đến nước này, chỉ còn cách đánh cược thôi."
Dứt lời, anh cầm ngọn đuốc ra khỏi ngôi nhà gỗ, còn tiện tay đóng cửa lại.
Cố Tiểu Tây đứng ở góc chết, chỉ nghe thấy "rắc" một tiếng ngoài nhà, tiếp đó âm thanh tiếng súng vang lên.
Cô siết chặt dao găm, các đốt ngón tay trắng bệch, cơ thể căng thẳng, trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Ở đời trước Yến Thiếu Ngu không gặp kiếp nạn này, nếu như không phải vì cứu cô, anh sẽ không đến, bất kể bởi vì tình cảm khó nói trong lòng hay là vì trả ơn cô đã cứu Yến Thiếu Đường, anh cũng không nên phải chịu những điều này.
Yến Thiếu Ngu một thân một mình ở bên ngoài chiến đấu với bầy sói, bọn họ lại yên tâm thoải mái chờ ở phía sau.
Nếu như anh chết ở chỗ này, vậy thì cô sống lại lần nữa có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604354/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.