Yến Thiếu Ngu nheo mắt lại, quanh người tràn ngập sát ý: “Bầy sói đã bao vây chúng ta.”
Anh mím chặt môi mỏng, đưa con dao găm cho Cố Tiểu Tây, lấy khẩu súng lục từ trong vạt áo ra.
Cố Tiểu Tây nắm chặt chuôi dao găm, bên trên còn sót lại hơi ấm của Yến Thiếu Ngu, cô kề sát vai với anh, có thể nhận ra cả người anh căng thẳng, giống như một dây cung kéo căng, có thể thấy đêm này bị đàn sói bao vây, cũng khiến anh cảm thấy áp lực.
Điền Tĩnh nhỏ giọng nói: "Chúng ta đừng ra ngoài, căn nhà gỗ này nhất định ngăn được bầy sói!"
Tống Kim An lắc đầu, cân nhắc nói: “Cửa sổ nhà gỗ đã bị tháo, bầy sói chỉ tạm thời bao vây thôi, sớm muộn gì bọn chúng cũng tấn công, cho dù chúng không tấn công, chúng ta bị vây ở chỗ này, ăn hết lợn rừng, cũng chết đói."
"Phải nghĩ cách thoát khỏi vòng vây, rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu không sớm muộn gì chúng ta cũng trở thành mồi của bầy sói."
Tống Kim An nói xong, căn nhà gỗ rơi vào im lặng.
Đột nhiên, Cố Tiểu Tây mím môi, nhỏ giọng nói: "Không phải bên ngoài tạnh mưa rồi à?"
Lúc này, mấy người mới phát hiện, tiếng mưa to ngoài nhà đã nhỏ đi rất nhiều, chỉ còn lại tiếng sói tru, cùng tiếng mưa rơi dọc theo mái hiên nhà gỗ, đúng là không còn mưa nữa.
Yến Thiếu Ngu bình tĩnh, thấp giọng nói: “Sói sợ lửa, cho thêm củi vào lửa đi.”
Tống Kim An gật đầu, lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604353/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.