Cơm trắng hòa quyện với trứng gà vàng óng, có thêm chút màu xanh của hành lá, màu sắc hương vị đều hài hòa.
Khi Cố Tích Hoài dẫn Yến Thiếu Đường về thì ngửi thấy mùi cơm rang trứng, anh ấy chậc lưỡi nói: "Mỗi ngày trở về đều được ăn cơm nóng hổi, thật là tốt quá đi."
"Chị!" Yến Thiếu Đường vén rèm đi vào, cô bé đưa trái cây màu đỏ rực nho nhỏ cho Cố Tiểu Tây.
"Sơn tra?" Cố Tiểu Tây ngắm nghía quả sơn tra trong tay, thời tiết lạnh, sơn tra cũng rụng gần hết, tìm được nó cũng không dễ dàng, thế nhưng sơn tra rất chua, càng ăn càng đói.
Cố Tích Hoài rửa tay cho Yến Thiếu Đường, anh ấy nghĩ đến người mình nhìn thấy trên núi, không khỏi nhíu mày hỏi: "Dạo này trên núi có khá nhiều người, Tiểu Tây, có phải đại đội xảy ra chuyện gì đúng không?"
Cố Tiểu Tây nhìn anh ấy, anh ba nhà cô thông minh từ nhỏ, dạo này đám người Vương Phúc và Vương Bồi Sinh rất lo lắng, đến cả Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài cũng nhìn ra, càng đừng nói là Cố Tích Hoài.
Cô im lặng một lát, rồi nói: "Anh cũng biết đó, em vẽ tranh tường ở đại đội, nên nghe được một ít."
Vẻ mặt Cố Tích Hoài nghiêm túc, anh ấy nghĩ đến số lương thực trong phòng Cố Tiểu Tây, trong lòng có linh cảm không tốt.
Yếu hầu anh ấy chuyển động, anh ấy thử hỏi: "Đại đội thiếu lương thực?"
Cố Tiểu Tây gật đầu, cô bình tĩnh nói: "Vâng, năm nay thu hoạch không tốt, sản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604287/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.