Người tuyết này có mắt có mũi, còn đeo một cái kính gọng mạ vàng cùng một cái khăn quàng cổ màu đen, so với người tuyết bình thường nhiều vài phần dáng vẻ thư sinh, nhưng mà thoạt nhìn rất khôi hài là được.
Lâm Xảo Xảo càng nhìn càng muốn cười, càng nhìn càng giống Cố Vi Ngôn, cũng không biết sau khi Cố Vi Ngôn trở về có thể cảm thấy bản thân có thêm một người anh em là người tuyết hay không nữa.
Cô quay người lại, không biết từ khi nào lại có một người đứng ở phía sau mình, Lâm Xảo Xảo xoa xoa cái mũi của mình, cảm giác cái mũi bị đâm có chút đau.
Cô ngẩng đầu, phát hiện là Cố Kiêu Hàn.
Lâm Xảo Xảo xoa xoa cái mũi của mình, hỏi: "Sao em lại tới đây?"
Cố Kiêu Hàn nhướng mày, "Hôm nay không bận, tới nhà của hai người tùy tiện thăm quan."
Lâm Xảo Xảo: "Có cái gì để xem chứ, em đúng là nhàn nhã."
"Ai nói, công việc của tôi rất bận, chẳng qua chỉ là bớt thời giờ đến xem." Cố Kiêu Hàn nhún nhún vai.
Lâm Xảo Xảo chỉ chỉ người tuyết trước mặt kia, hỏi hắn, "Em cảm thấy người tuyết này giống ai?"
Cố Kiêu Hàn nhìn thoáng qua, sau đó không hề do dự trả lời: "Cố Vi Ngôn?"
Lâm Xảo Xảo ha ha cười thành tiếng, "Ha ha ha...... Xem ra chị nặn rất thành công."
Cố Kiêu Hàn hài hước nói: "Hóa ra Cố Vi Ngôn ở trong lòng chị có hình tượng như vậy, tôi đợi anh ta về nhà sẽ nói cho anh ta."
Lâm Xảo Xảo nhanh chóng dựng thẳng ngón trỏ đặt trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tien-sinh-that-tam-co/990834/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.