Chương trước
Chương sau
Bàn tay ấm áp của Cố Vi Ngôn bao trùm lên đó, thong thả mát xa cho Lâm Xảo Xảo.
Lâm Xảo Xảo thoải mái nhịn không được nhẹ nhàng phát ra một tia hừ nhẹ.
Nhưng mát xa một lúc tầm mắt Cố Vi Ngôn hơi hơi hướng sang bên cạnh, bởi vì tư thế nằm sấp này cho nên Lâm Xảo Xảo lại nhiều ra một phen phong cảnh khác.
Kiều diễm mà lại làm người ta suy nghĩ bậy bạ.
Tựa hồ từ lúc mang thai bởi vì cân nặng tăng lên, cho nên cup của Lâm Xảo Xảo cũng có chút tăng lên......
Bàn tay Cố Vi Ngôn mát xa liền dần dần chuyển hướng sang nơi khác.
Lâm Xảo Xảo vốn dĩ thoải mái đã sắp ngủ rồi, bỗng nhiên cảm giác có chút khác thường, cô vừa định xoay người, lại phát hiện Cố Vi Ngôn đã thân thủ nhanh nhẹn đem cái đèn ngủ nhỏ ở mép giường tắt đi.
Lâm Xảo Xảo không biết cho nên ở trong bóng tối sờ loạn một chút, "Ừm......? Cố Vi Ngôn?"
Cố Vi Ngôn bắt được tay cô, giọng nói có chút nghẹn ngào nói: "Anh ở đây."
Lâm Xảo Xảo hỏi: "Bỗng nhiên tắt đèn làm cái gì?"
Cố Vi Ngôn: "Bôi xong rồi."
"Ác......"
Lâm Xảo Xảo chuẩn bị xoay người, lại rơi vào trong ngực Cố Vi Ngôn.
Nhiệt độ cơ thể của Cố Vi Ngôn rất là cao, Lâm Xảo Xảo nằm trong ngực anh mà lại có cảm giác dường như đang ở bên trong một cái bếp lò vậy.
Hơi thở của Cố Vi Ngôn trở nên trầm trọng, anh nhẹ nhàng hôn cổ Lâm Xảo Xảo, một chút lại một chút, bất tri bất giác, hơi thở sớm đã hỗn loạn.
Lâm Xảo Xảo tựa hồ đã minh bạch ý của Cố Vi Ngôn, giờ phút này cô đã hoàn toàn tỉnh ngủ gật.
Đôi mắt đẹp của cô ở trong bóng đêm chớp hai cái, cô cảm giác ở trong cơ thể của mình có thứ gì đó đang từng chút một bị đánh thức......
Cố Vi Ngôn giống như là một loại xuân dược cực kỳ nguy hiểm, cô một đụng vào anh liền cảm giác bản thân đã bắt đầu thiêu đốt lên.
Ở thời điểm cầm lòng không đậu Lâm Xảo Xảo còn vẫn duy trì một tia lý trí, run giọng hỏi: "...... Sẽ không ảnh hưởng tới con đi?"
Giọng nói của Cố Vi Ngôn khàn khàn trả lời: "Không ảnh hưởng, thời kỳ này đã không còn nguy hiểm như vậy, hơn nữa, anh sẽ nhẹ một chút."
Lâm Xảo Xảo khuôn mặt lại tiếp tục đỏ lên.
Ngẫm lại, hai người cũng thật sự thật lâu không có sinh hoạt vợ chồng.
Ngày thường lúc mà Cố Vi Ngôn tới gần bản thân cô đều phải nhịn xuống xúc động của mình, hiện tại, thật là nhất tiếu giải ngàn sầu (một nụ cười ngàn ưu phiền tan biến) a!
Tuy nói hai người tuổi trẻ sức lực cường tráng và ý tưởng là tốt, nhưng Cố Vi Ngôn cũng cũng chỉ tiến hành một lần rồi thôi, anh vẫn sợ quá kịch liệt sẽ ảnh hưởng tới con.
Xong việc, anh lại ôm Lâm Xảo Xảo đi vào nhà tắm tắm qua bằng vòi sen.
Sau khi tắm rửa xong ra ngoài Lâm Xảo Xảo sức lực dùng hết, cô vừa nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ sáng rồi.
Cánh tay Cố Vi Ngôn đặt ở dưới cổ cô, nhẹ nhàng vỗ nàng.
"Nào, mau ngủ."
Lâm Xảo Xảo củng củng về phía anh.
Cố Vi Ngôn đem cái này trở thành làm nũng, khẽ cười một tiếng.
Ai ngờ, Lâm Xảo Xảo lại nói nói: "Nằm lui sang bên kia đi, có chút chật."
"......"
Vì thế, Cố Vi Ngôn nghe lời lui người về phía kia một chút.
Lâm Xảo Xảo cảm thấy mỹ mãn cả người chiếm cứ một phần lớn của giường, thoải mái duỗi người.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Cố Vi Ngôn đang ở trong góc đáng thương vô cùng, hỏi: "Em như vậy không phải đang khi dễ anh đi?"
Hai mắt Cố Vi Ngôn đã nhắm lại, Lâm Xảo Xảo từ góc độ này chỉ có thể nhìn sống mũi cao thẳng cùng sườn mặt tinh xảo của anh.

Anh bất đắc dĩ câu khóe môi một chút, "Đương nhiên không phải, là anh cam tâm tình nguyện."
"Thật vậy chăng?"
"Đương nhiên."
Cố Vi Ngôn dùng bàn tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Xảo Xảo, giống như bắt được toàn thế giới của mình.
"Cho dù là bị em khi dễ, cũng là anh cam tâm tình nguyện, cho nên yên tâm đi." Nói xong, anh xoay người, ở bên tai Lâm Xảo Xảo nhẹ giọng nói: "Anh yêu em, vợ yêu."
/ / / /
Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Xảo Xảo lại nhận được một cuộc điện thoại của Dương Hân.
Cô đang chuẩn bị đi xuống ăn bữa sáng đâu, nhìn thấy điện báo là Dương Hân, lập tức nhận.
"Alo."
"Là tớ......" Giọng của Dương Hân ở trong điện thoại có điểm kỳ quái.
Lâm Xảo Xảo đương nhiên là nghe ra được sự kỳ quái trong âm thanh của cô ấy, hỏi: "Cậu làm sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Xảy ra chuyện lớn rồi......"
Lâm Xảo Xảo bỗng nhiên nghĩ đến ngày hôm qua hình như Dương Hân cùng thầy Tiêu trở về, trong lòng cô có một ý tưởng lớn mật, "Không phải cậu cùng với thầy Tiêu......"
Dương Hân: "Sao có thể đâu......"
Lâm Xảo Xảo thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Vậy cậu hoảng loạn như vậy làm gì, tớ còn tưởng rằng tối hôm qua sau khi uống say hai người đã xảy ra việc gì đó chứ."
Dương Hân ở đầu điện thoại bên kia khổ ba ba nói: "Nhưng mà hình như thầy Tiêu đã hiểu lầm cái gì đó......"
"Có ý tứ gì?"
"Ngày hôm qua tớ trở về cùng với anh ấy, tớ cũng không biết nhà anh ấy đang ở nơi nào, cho nên đành phải đến khách sạn thuê một gian phòng, tớ đem anh ấy đưa vào bên trong khách sạn, nhìn thấy anh ấy hình như rất không thoải mái, tớ liền cho xoa xoa mặt cho anh ấy, ai có thể ngờ được, sau đó thầy Tiêu lại đột nhiên nôn ra ra, tớ còn chịu thương chịu khó thu thập cho anh ấy, còn đem chỗ đó lau đi, sau một lúc mất công thu dọn xong tớ rất mệt nên trực tiếp nằm liệt ra một bên ngủ luôn, ai biết, buổi sáng hôm sau thức dậy lại phát hiện thầy Tiêu mang vẻ mặt tức giận nhìn tớ."
Lâm Xảo Xảo rất phúc hậu mà cười thành tiếng, "Sau đó đâu?"
"Sau đó anh ấy liền chất vấn tớ tối hôm qua đã xảy ra việc gì, tớ nói cái gì cũng không phát sinh, nhưng mà rõ ràng anh ấy không tin tưởng, bởi vì quần áo của anh ấy đã bị tớ cởi ra...... Chỉ là trời đất chứng giám a, tớ thật sự cái gì cũng không có làm a, cũng chỉ là bởi vì anh ấy nôn ra nên tớ mới giúp anh ấy cởϊ qυầи áo ra, tớ còn thay anh ấy rửa rửa, tớ dễ dàng sao a!"
Lâm Xảo Xảo thật sự là nhịn không được, cười ha ha thành tiếng, Dương Hân miêu tả quá có ý tứ, người này chính là kẻ dở hơi trời sinh.
Dương Hân oán giận nói: "Tớ đang khó chịu như thế mà cậu còn ở nơi này cười, cậu còn coi tớ là bạn thân không vậy?"
"Đương nhiên là phải mà." Lâm Xảo Xảo khắc chế ý cười của mình một chút, đưa ngón tay lên lau nước mắt ở khóe mắt, "Cho nên, ý của cậu là bây giờ thầy Tiêu đang tức giận?"
"Đương nhiên, Tiêu Thanh Ninh mang vẻ mặt tức giận trực tiếp ra ngoài, xong đời, tớ cảm thấy hiện tại tớ ở trong mắt thầy Tiêu chính là một nữ nhân hư đốn, còn là loại đặc biệt đặc sắc ấy, không chiếm được tâm thì phải có được thân thể của người ta, anh ấy nhất định có cảm giác thân thể cùng linh hồn thuần khiết bị một người cặn bã như tớ vô tình chà đạp."
"Tớ đoán là do thầy Tiêu lão sư vừa mới thức dậy trong khoảng thời gian ngắn nên hiểu lầm mà thôi, cậu phải giải thích rõ ràng cho anh ấy, nói là lúc ấy cậu ở bên cạnh anh ấy vẫn đang mặc quần áo sao?"
"Đương nhiên là thế rồi, tớ mặc kín mít luôn."
"Vậy thì tớ có thể chắc chắn là thầy Tiêu mới vừa thức giận nên suy nghĩ còn chưa rõ ràng, cậu gửi tin nhắn cho anh ấy, cứ nói rõ ra là được, ước nguyện ban đầu của cậu cũng là tốt, tớ tin tưởng thầy Tiêu là người thiện giải nhân ý như vậy khẳng định sẽ nghe cậu giải thích mà."
"Ai...... Chỉ mong vậy đi, tớ thật là hảo tâm làm chuyện xấu, sớm biết thế thì nên thật sự làm cái gì đó, việc ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy rất ủy khuất a, cái gì cũng không làm, còn bị anh ấy chán ghét."
Lâm Xảo Xảo cười nói: "Thôi đi, cậu nói thì nhẹ nhàng nhưng cho dù cậu nghĩ thì cậu có cái lá gan kia sao?"
Dương Hân trung thực trả lời: "Không có......"
"Thôi, cậu để thầy ấy bình tĩnh một chút, qua một đoạn thời gian thì tốt rồi."
"Được."
Sau khi trấn an Dương Hân xong, Lâm Xảo Xảo đi xuống lầu, giờ này Cố Vi Ngôn hẳn là đã đi công ty.
Lúc cô xuống lầu lại phát hiện Tào Tuyết không biết tới từ khi nào, trong tay Tào Tuyết cầm một cái hộp, nói với Lâm Xảo Xảo: "Dậy rồi?"
Lâm Xảo Xảo đi về phía bà ấy, "Mẹ, mẹ đã đến rồi a."

Tào Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, "Hôm nay khí sắc của con khá là đẹp."
"Thật ạ......"
Lâm Xảo Xảo sờ sờ khuôn mặt của mình, cũng không biết có phải bởi vì tối hôm qua hay không......
Suy nghĩ của cô có chút bay xa, Tào Tuyết chú ý tới, hỏi: "Con làm sao thế, mặt đỏ như vậy?"
Lâm Xảo Xảo nhanh chóng ho khan hai tiếng, "Không có việc gì không có việc gì......"
Tào Tuyết: "Hôm nay mẹ mang đến cho con một ít mỹ phẩm bảo dưỡng, đều là bạn bè của mẹ ở nước ngoài mang đến, nói là đối với phụ nữ mang thai không có thương tổn, cho nên mẹ nghĩ mang lại đây một chút cho con."
Từ lúc mang thai, Tào Tuyết thường thường tới mang đến một ít đồ vật, Lâm Xảo Xảo nói không cảm động là giả.
Lúc trước cũng không cảm giác Tào Tuyết thân cận với cô như vậy.
Tào Tuyết: "Bây giờ bụng con đã lộ ra, có phải cảm giác có vài chỗ không tiện hay không?"
Lâm Xảo Xảo trả lời: "Kỳ thật con vẫn ổn, ngày thường cũng không có việc gì mà con phải làm, chỉ là ngày thường con có đi ra ngoài đi dạo, cũng không mệt, cũng không có chỗ nào không tiện."
Tào Tuyết cười khẽ, "Đúng vậy, làm phu nhân Cố gia thật ra cũng không yêu cầu làm cái gì , an tâm hưởng phúc chính là nhiệm vụ của con."
Lâm Xảo Xảo hơi hơi cười một chút.
Nụ cười của Tào Tuyết thu liễm một chút, sau đó mới hỏi ra mục đích thật sự của mình, cô đem ly sứ trong tay đặt ở trên bàn.
"Xảo Xảo, mẹ hỏi con một vấn đề."
Lâm Xảo Xảo nhìn về phía Tào Tuyết, "Mẹ, có vấn đề gì vậy?"
Tào Tuyết nhàn nhạt nhìn về phía cô, "Trong khoảng thời gian này hai đứa có liên lạc với Cố Kiêu Hàn không?"
Tào Tuyết vừa hỏi vấn đề này, Lâm Xảo Xảo lập tức có chút trợn tròn mắt.
Thật ra Tào Tuyết cũng rất tinh tường, muốn hỏi vấn đề này liền tới tìm Lâm Xảo Xảo để hỏi, bởi vì Cố Kiêu Hàn là người mà bà không có khả năng chủ động tìm, Cố Vi Ngôn bên kia càng có suy nghĩ của mình, cho nên chỗ xuống tay tốt nhất vẫn là Lâm Xảo Xảo.
Lâm Xảo Xảo châm chước một chút, nói: "Đúng ạ, nhưng mà không nhiều lắm."
Tào Tuyết nhìn cô, "Ấn tượng của con đối với Cố Kiêu Hàn người này như thế nào?"
Lâm Xảo Xảo mím môi một chút.
"...... Cũng khá tốt ạ."
Tào Tuyết nhẹ nhàng cười một chút, "Xảo Xảo, con là người đơn thuần, mẹ nghĩ con vẫn không nên bị Cố Kiêu Hàn lừa thì hơn, mục đích giao hảo của nó với hai đứa cũng không đơn thuần, con làm vợ của Vi Ngôn, đương nhiên phải có chút đề phòng đối với loại người này, đừng quên, nó tồn tại chính là đối thủ cạnh tranh của Vi Ngôn, nó ở một ngày là đang gây nguy hiểm cho Vi Ngôn một ngày."
Lâm Xảo Xảo suy xét thật lâu, sau đó nói: "Nhưng mà bây giờ không phải nó đang ở trong giới giải trí sao, lại còn rất nổi tiếng, con nghĩ có lẽ nó cũng không giống với tưởng tượng của chúng ta như vậy......"
Tào Tuyết đánh gãy cô, "Cái này thì có thể chứng minh cái gì? Chứng minh nó đối với gia sản của Cố gia không hề mơ ước?"
Lâm Xảo Xảo: "......"
Cô không lời nào để nói, bởi vì cô cũng không thể chứng minh.
Chuyện của nhà bọn họ, cô vẫn nên thiếu xen mồm vào thì thỏa đáng hơn.
Ân oán của thế hệ trước lại ảnh hưởng tới đời sua, thật thật là cắt không đứt, càng gỡ lại càng rối hơn.
Có lẽ ai cũng không sai, nhưng mà mối kết trong lòng thì muốn tháo thế nào cũng không xong.
......
......
Thời gian trôi qua thật sự nhanh, lịch ngày cuối cùng cũng xé xuống, một năm mới tới rồi, cùng với một mùa đông tuyết lớn đã đến.
Tuyết thiên, bên ngoài nhất giẫm chính là một cái dấu chân.
Lâm Xảo Xảo tuy rằng là một thai phụ, nhưng vẫn có tính trẻ con, cho nên ở bên ngoài biệt thự Cố gia nặn một người tuyết rất lớn.
Nhưng mà dáng vẻ của người tuyết này lại có chút kỳ quái......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.