Tào Tuyết nhìn Lâm Xảo Xảo một cái, mỉm cười nói: "Con đây là......?" Bà thấy được Lâm Xảo Xảo trong ngực ôm một đống đồ vật. "A...... Cái này a." Lâm Xảo Xảo giải thích nói: "Gần đây con tham gia một lớp học thư pháp, dù sao ngày thường cũng không có việc gì làm nên muốn đi học thêm một ít kiến thức mới." Tào Tuyết gật gật đầu: "Như thế cũng tốt, tu thân dưỡng tính, dễ dàng cân bằng cảm xúc của mình, đặc biệt là đối với những người trẻ tuổi có chút nóng nảy như con thì đó càng là chuyện tốt." Lâm Xảo Xảo vẫn có chút kiêng kị Tào Tuyết, tuy rằng Tào Tuyết đối xử với cô luôn ôn ôn nhu nhu, nhưng loại không khí khách khí này luôn mang theo một chút xa cách, làm cho người khác cảm giác không phải dễ tới gần như vậy, Lâm Xảo Xảo cũng không phải ngốc tử, có thể cảm giác được đôi khi chính mình cùng Tào Tuyết không phải là người cùng một thế giới. Tào Tuyết là người luôn tồn tại với lý tưởng chủ nghĩa trong thế giới này, mỗi ngày tham gia các loại yến hội cùng buổi trà chiều mới là yêu cầu của bà. À không, vừa cùng mấy người bạn thân ra nước ngoài du lịch trở về thì Tào Tuyết đã cùng những người khác uống một buổi trà chiều xong mới trở về, bạn bè của bà cũng đều là những quý phụ, trở thành bạn bè của nhau như vậy thì cũng rất có lời. Lâm Xảo Xảo cười một chút: "Đúng vậy." Tào Tuyết vỗ vỗ vị trí bên người mình: "Câu nệ như vậy làm cái gì, ngồi xuống đi." "Vâng." Lâm Xảo Xảo ngồi xuống bên người Tào Tuyết, nhưng mà ở giữa vẫn có một ít khoảng cách. Tào Tuyết có chút tò mò nhìn đồ vật trong tay Lâm Xảo Xảo: "Mẹ có thể xem phần chữ con viết không?" "A...... Vâng ạ." Lâm Xảo Xảo đem đồ vật trong tay đưa cho Tào Tuyết. Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad phuquy0905. Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào. Tào Tuyết mở ra nhìn nhìn chữa viết của Lâm Xảo Xảo, vừa mở ra, lông mày của bà hơi hơi nhăn lại một chút. "Này...... Đây là con viết?" Lâm Xảo Xảo sờ sờ cái mũi của mình: "Đúng vậy, nhưng con mới vừa học không bao lâu, thời gian lâu rồi thì con khẳng định sẽ có tiến bộ." Tào Tuyết đem giấy thu lên, cười nói: "Ừ, nỗ lực thì sẽ có thu hoạch, mẹ cũng tin tưởng con." Trái tim Lâm Xảo Xảo đập nhanh hơn một chút, cảm giác mình giống như một học sinh tiểu học kiểm tra mà thành tích không đạt tiêu chuẩn. Nếu bị bà nhìn thấy khi luyện chữ tốt hơn thì tốt rồi...... Khẳng định so với hiện tại càng tốt. Tào Tuyết nhìn thoáng qua đồng hồ, hỏi: "Vi Ngôn bao giờ thì trở về?" "Không cố định, đôi khi vội thì anh ấy sẽ trở về khuya." Tào Tuyết nhìn cô, khinh thanh tế ngữ* nói: "Làm vợ của Vi Ngôn, con phải làm một người hiền nội trợ, hiểu được phân ưu giải sầu** vì Vi Ngôn, không cần quá mức tiêu sái." Lâm Xảo Xảo: "...... Vâng ạ." Không ngờ, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một âm thanh trầm thấp dễ nghe. "Cô ấy không cần thay con phân ưu giải sầu**, bởi vì con vừa nhìn thấy cô ấy thì tâm tình liền tốt hơn." Tào Tuyết ngẩng đầu thì nhìn thấy một dáng người cao lớn. "Con trai." Trong giọng nói của bà mang theo một tia vui sướng. Lâm Xảo Xảo cũng quay đầu lại, ấp úng nhìn Cố Vi Ngôn: "Sao bỗng nhiên anh lại trở về rồi?" Lại còn một chút động tĩnh đều không có. Cố Vi Ngôn cởi tây trang áo khoác ra, đưa cho dì giúp việc đứng một bên, hơi hơi nới lỏng cà vạt, ngồi xuống bên người Lâm Xảo Xảo, chân dài duỗi ra, cầm lấy một cái cái chén đặt ở trên bàn, nhẹ nhấp một ngụm trà bên trong. "Mẹ có gọi điện thoại cho anh trước nên anh biết hôm nay bà sẽ trở về." Lâm Xảo Xảo: "Nguyên lai là thế a......" Cố Vi Ngôn đem chén trà đặt lên trên bàn, nhìn về phía Lâm Xảo Xảo: "Đã học xong?" "Đúng vậy." Lâm Xảo Xảo trả lời. "Có mệt hay không?" "Không mệt, rất vui vẻ." Cố Vi Ngôn mới vừa tính toán nói cái gì đó, Tào Tuyết ngồi một bên có chút oán trách nhìn thoáng qua Cố Vi Ngôn. "Mẹ cũng vừa trở về, sao con không biết quan tâm quan tâm mẹ." Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng. "Mẹ tự nhiên là không mệt, bằng không thì sao có tinh lực cùng bạn bè đi ra ngoài uống trà chiều." Tào Tuyết thở dài: "Quả thật là có vợ liền quên mẹ." Lâm Xảo Xảo nhíu lông mày một chút, sao cô lại có cảm giác mình giống như nghe thấy được ê ẩm hương vị. Đay là mẹ chồng ghen tị? Lâm Xảo Xảo cảm giác khi ở trước mặt Tào Tuyết vẫn nên ít nói thì hơn, nói nhiều sai nhiều. Cố Vi Ngôn nhẹ giọng nói: "Sẽ không, chỉ là mẹ sẽ không làm chính mình chịu ủy khuất." Tào Tuyết cười một chút: "Lời này nói thật ra cũng có vài phần đạo lý." Cố Vi Ngôn cười một chút. "Mẹ nghe Xảo Xảo nói gần đây con bé tham gia một lớp học thư pháp." "Đúng vậy." "Điều này cũng không tồi, làm Cố gia nữ chủ nhân, không phải mọi phương diện đều phải tinh thông, có một sở trường đặc biệt thì khi nói ra cũng sẽ làm người ta bội phục." Cố Vi Ngôn nhìn Tào Tuyết, nói: "Con thì ngược lại không phải hy vọng Xảo Xảo sống như thế nào ở trong mắt người khác, chỉ muốn cô ấy vui vẻ một chút, vừa lúc học được một ít kiến thức mới, cô ấy chính là cô ấy, không cần thiết cùng người khác so đo." Tào Tuyết tay cầm chén trà dừng lại một chút, sau vài giây thì nhìn Cố Vi Ngôn một cái. "Con thật là sủng vợ, mẹ nói vài câu cũng không được." Cố Vi Ngôn cười nhạt: "Đây cũng là điều mà con học được ở bố, lúc bố còn ở trên đời còn không phải là sủng mẹ như vậy sao." Nghe thế, Tào Tuyết thở dài một hơi: "Con nói đến cái này, mẹ thật đúng là nhớ bố con, cái tên vương bát đản (đồ con rùa, con rùa rụt cổ) kia nói đi là đi, lưu lại mẹ một người, từ đó về sau trên thế giới này không còn người đàn ông thứ hai đối với mẹ tốt như vậy." Cố Vi Ngôn: "Con cùng Xảo Xảo sẽ cố hết khả năng chúng con có để đối tốt với mẹ." Tào Tuyết cười nói: "Các con a, sống tốt cuộc đời của mình thì tốt rồi, Xảo Xảo vẫn còn là một đứa trẻ đâu, một chút cũng chưa lớn lên." Nói xong, bà nhìn Lâm Xảo Xảo một cái. Lâm Xảo Xảo chớp một chút đôi mắt. Cố Vi Ngôn đem bàn tay của Lâm Xảo Xảo đặt vào trong tay mình. "Người con thích chính là như vậy, cô ấy không cần thay đổi cái gì." Tào Tuyết: "Biết con sủng con bé, Xảo Xảo cũng là một cô nương có phúc khí, có thể gặp được một người chồng tốt như vậy." Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Kỳ thật chính con cũng có cảm giác như vậy." Lúc này cần thiết phải hướng về Tào Tuyết mà nói chuyện a, kia là bà biến tướng khen con trai mình, chính mình nếu không có ánh mắt khẳng định là không được. Tào Tuyết vừa lòng gật đầu một cái. "Khi nào ăn cơm?" Cố Vi Ngôn: "Bây giờ liền đi." Tào Tuyết ở chỗ này ăn một bữa cơm, sau khi ăn xong đã kêu tài xế đưa nàng đi. Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad phuquy0905. Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào. Bà ở một mình trong một bộ biệt thự khác, tuy rằng Cố gia rất lớn, nhưng Tào Tuyết vẫn cảm giác một người ở thì tốt hơn, đặc biệt là quan hệ mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến nay là một việc rất khó làm, xa một chút còn tốt, ở gần thì lúc sau chỉ sợ chuyện phiền toái tình sẽ càng nhiều. Sau khi Tào Tuyết đi rồi, Lâm Xảo Xảo muốn lên lầu về phòng, Cố Vi Ngôn kéo cô ôm lại đây, trực tiếp ôm vào trong ngực mình. Lâm Xảo Xảo nhìn trái phải một chút, sợ bị giúp việc nhìn thấy, hơi hơi giãy giụa một chút. "Cố Vi Ngôn, anh làm gì đó?" Cố Vi Ngôn câu môi nói: "Ôm em, việc này còn phải giải thích sao?" "......" "Ở trong nhà của mình anh còn cần để ý người khác ánh mắt sao?" Lâm Xảo Xảo hơi hơi ho khan một tiếng. Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng: "Yên tâm, bọn họ sẽ không đi ra." Lâm Xảo Xảo: "Vâng......" Dù sao anh là Cố tổng, anh nói cái gì đều đúng. Cố Vi Ngôn dáng người rất cao, đứng ở phía sau ôm lấy Lâm Xảo Xảo giống như có thể trực tiếp đem cả người cô bao trùm lại. "Ăn no không?" Anh bỗng nhiên mở miệng hỏi. "Hả?" Lâm Xảo Xảo hơi hơi lệch đầu một chút để nhìn. Cố Vi Ngôn vươn tay phải sờ soạng bụng nhỏ của Lâm Xảo Xảo một chút. Bàn tay của anh vừa chạm vào bụng Lâm Xảo Xảo liền cảm giác cả người có một chút điện chạy qua. Cảm giác thực kỳ diệu, bỗng nhiên lập tức cảnh giác. Đã kết hôn lâu như vậy, vẫn sẽ có lúc bỗng nhiên cảm giác tim đập gia tốc. Lâm Xảo Xảo hỏi: "Anh muốn làm gì......" Cố Vi Ngôn: "Lúc vừa rồi em ăn cơm dáng vẻ rất tốt, căn cứ hiểu biết của anh về em thì buổi tối là thời điểm em ăn uống tốt nhất, vừa rồi khẳng định em không có ăn no." Lâm Xảo Xảo lẩm bẩm: "Anh rất hiểu biết em." "Đó là đương nhiên, chồng không hiểu vợ thì em còn trông cậy vào ai lý giải em được?" "......" "Có phải do mẹ ở trên bàn cơm nên em có chút không được thoải mái?" Lâm Xảo Xảo trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được thở dài một hơi. "Em cũng không biết sao lại thế này, vừa nhìn thấy mẹ liền mạc danh có chút khẩn trương, thật giống như những tiểu nữ sinh vừa mới yêu đương, không dám ăn quá nhiều, sợ người khác cảm giác mình là một người tham ăn, cho nên ăn cái gì đều là một miếng nhỏ một miếng nhỏ." Cố Vi Ngôn khẽ cười nói: "Hóa ra là em sợ mẹ." "...... Cũng không phải, chắc là do có cảm giác xa lạ đi, mẹ anh giống như một nữ thần vậy, em cảm giác vừa nhìn thấy bà liền tự biết xấu hổ." "Vậy sao?" "Đúng vậy, anh nhìn bà xem, tuy tuổi đã khá lớn mà làn da vẫn có thể bảo dưỡng tốt như vậy, cùng người hơn ba mươi tuổi không có gì khác biệt, hơn nữa nhất cử nhất động đều mang theo quý khí, em cảm thấy mẹ anh khẳng định cũng thích người như vậy, nói không chừng con dâu lý tưởng của bà cũng giống như vậy, em cảm thấy em không có đạt tiêu chuẩn......" Lâm Xảo Xảo đem lời trong lòng nói ra. Cố Vi Ngôn tiếp tục vuốt bụng nhỏ của Lâm Xảo Xảo, tựa hồ là sờ nghiện, ở phía sau nói: "Em không cần nghĩ như vậy, con dâu lý tưởng của bà cũng không phải người vợ lý tưởng trong lòng anh." Lâm Xảo Xảo tò mò hỏi: "Vậy người vợ lý tưởng của anh như thế nào a?" Cố Vi Ngôn đem cằm đặt ở trên vai Lâm Xảo Xảo, hơi hơi khom lưng. "Chính là giống em như vậy." "Giống em sao?" Lâm Xảo Xảo tự hỏi chính mình là loại hình gì, cuối cùng có điểm ngượng ngùng nói: "Là loại kiểu vui mừng cởi mở?" "Không phải." . ngôn tình hài Cố Vi Ngôn ở Lâm Xảo Xảo bên tai nhẹ giọng nói một cái từ. Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad phuquy0905. Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào. Lâm Xảo Xảo ngay từ đầu còn không phản ứng lại, đợi phản ứng lại thì khuôn mặt đã hồng thành một quả cà chua nhỏ đáng yêu. "Cố! Vi! Ngôn!" Lâm Xảo Xảo nghiến răng nói. Cố Vi Ngôn cười khẽ ra tiếng. "Chỉ đùa một chút, đừng tức giận." Lâm Xảo Xảo mặt đỏ tai hồng, cảm giác bản thân đã bị Cố Vi Ngôn đùa giỡn. Nam nhân này mặt ngoài lịch sự văn nhã, sao lại hư như vậy! Lâm Xảo Xảo nhịn không được nói: "Anh cũng thật là đủ hư." Cố Vi Ngôn tiếp tục thổi gió vào bên trong lỗ tai Lâm Xảo Xảo, thổi thổi khiến cô cảm giác nửa người mình đều tô. Cố Vi Ngôn khàn khàn nói: "Yên tâm, anh chỉ hư đối với một mình em thôi." *khinh thanh tế ngữ: tiếng lời nhỏ nhẹ. ** phân ưu giải sầu: "Từ điển Hán-Việt" (Phan Văn Các chủ biên-2014): "[分憂] fēn// yōu Chia sẻ nỗi lo lắng/giúp giải quyết khó khăn: 分憂解愁 - phân ưu giải sầu - Chia lo, giải sầu/chia sẻ nỗi lo âu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]