“Không mời anh lên nhà uống chén trà sao?”
Vừa kết thúc một ngày làm việc, thế mà giọng của Cố Tấn Thần không cóchút mệt mỏi nào cả, trong trẻo mà trầm thấp, quanh quẩn bên tai, lạinhư là đang nói chuyện phiếm. Hạ Nhiễm gục đầu nhìn túi xách trong tay,tự trấn an nội tâm đang trấn động “Thôi khỏi đi...”
Trong cuộc sống sẽ có một số người lúc nào cũng muốn biết ngọn ngànhgốc rễ sự việc, Cố Tấn Thần chính là thuộc loại người này. Anh đứng cạnh Hạ Nhiễm, chỉ cần cúi đầu liền thấy xoáy tóc của cô, anh giơ tay địnhvuốt gọn mái tóc dài đang xõa tung trên vai, sau đó được nửa đường liềndừng tại không trung, rụt lại đưa ra sau lưng. “Lý do.”
Ngữ khí bá đạo, không có chút ấm áp nào.
Tức giận? Tức giận thật sao?
Cái người luôn đứng trên vị trí cao cao mà nhìn người khác, kẻ tư bản quen sai khiến đều luôn muốn người ta phục tùng mình mà.
Hạ Nhiễm không lí giải nổi tâm tư nho nhỏ này của anh.
Khôi phục sắc mặt như bình thường, cô cắn chặt răng, trưng ra một nụcười chuyên nghiệp, “Boss, thật xin lỗi. Tôi chợt nhớ ra nhà mình hếttrà mất rồi, còn chưa kịp mua thêm.”
Đã ai thấy thỏ con ngây thơ có thể qua mặt được sói xám chưa? Gươngmặt trấn định của cô dưới ánh trăng lại ánh lên chút phấn hồng, khóemiệng Cố Tấn Thần giựt giựt, nửa thật nửa đùa lên tiếng, “Thật đángtiếc.”
Đến một câu trêu đùa bây giờ Hạ Nhiễm cũng không dám nói, sắc mặt cô lúng túng, chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tien-sinh-than-men/1998034/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.