Sau khi Cố Tấn Thần rời phòng thay đồ, anh đã quay trở lại hình tượng lạnhlùng, giày áo nghiêm chỉnh. Lấy ví tiền trên tủ đầu giường, liếc quađồng hồ một cái rồi nói: “Lát nữa nhớ xuống dưới ăn sáng.”
Trong phòng ngủ chỉ có hai người bọn họ, một nghiêm túc dặn dò, ngườicòn lại nghiêm túc làm ngơ. Đợi mãi không thấy cô trả lời, anh chỉnh lại nơ trên cổ, chớp mắt dặn thêm, “Em có năm phút.”
Anh nói xong, đóng cúc áo vest rồi ra khỏi phòng.
Tối hôm qua uống say...
Tối hôm qua xảy ra những việc gì Hạ Nhiễm nhớ không nổi. Ký ức của côchỉ dừng lại ở lúc bản thân liều mình chăn rượu cho Cố Tấn Thần, sau đólà cảnh tượng gây ấn tượng mạnh lúc cô mới rời giường.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hạ Nhiễm không thể tiếp thu kịp, vẫn ngẩn ngơ ngồi trên giường mà quên đi cái “năm phút” nãy anh nói.
Tại bàn ăn ngoài trời dưới khách sạn, Cố Tấn Thần an tĩnh ngồi tại vịtrí của mình. Trên bàn ăn dành cho hai người chỉ có mình anh một tay cầm báo, đôi lúc lại liếc qua nhìn đồng hồ. Ngay lúc ấy, phục vụ đi tới dọn đi cốc sữa đã nguội lạnh, người khác tỉ mỉ đặt bình thủy tinh cắm hoahồng trắng xinh đẹp lên giữa bàn:“Tiên sinh, hoa của ngài đây.”
Anh gật đầu “Cám ơn.”
Ánh mắt nhìn qua chiếc ghế bỏ trống phía đối diện, tia không hài lòngvụt qua. Anh nhíu mày, cầm điện thoại trên bàn gọi cho Ninh Viễn, “NinhViễn, gọi Hạ Nhiễm xuống.”
Một đêm không có gì trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tien-sinh-than-men/1998021/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.