Bốn năm không gặp.
Chỉ là hơn một nghìn ngày, mà như đã qua mấy đời người.
Dịch Trường Tình thực ra chỉ kém Bùi Chẩn một tuổi, không tính là trẻ trung lắm.
Nhưng những năm tháng tàn khốc dường như đã dễ dàng bỏ cho qua cậu ta, khiến Bui Chẩn cảm thấy thực sự không công bằng - tinh thần mạnh mẽ một thời đã bị đánh gục trong tình trạng kiệt quệ và trơ trọi theo năm tháng. Những người đã từng có duyên gặp gỡ, bây giờ đi ngang qua cũng khó lòng nhận ra anh.
Nhưng Dịch Trường Tình vẫn còn rất trẻ.
Người ta nói rằng nếu bạn sống một cuộc sống vô tư, thì không dễ gì già đi.
Đúng vậy... Sau khi rời xa anh, sự nghiệp của cậu ta suôn sẻ và có một cô bạn gái xinh xắn, không cần phải gượng ép, cũng không cần phải chịu gánh nặng khi ở bên một người đàn ông mà cậu ta không bao giờ có thể thích được.
Tương lai tươi sáng như vậy làm sao tâm tình có thể không tốt.
...
"Chẩn Chẩn, nếu không ăn được thì đừng miễn cưỡng."
Quay trở lại thực tại, ánh nến bập bùng, đôi mắt ám muội của sói nhỏ bên cạnh đang nhìn anh đầy lo lắng.
Bùi Chẩn đặt nĩa xuống.
Dịch Trường Tình đã rời đi cùng Eliza, mắt không thấy tâm không phiền.
Vẫn là khung cảnh đẹp về đêm, vẫn là bàn riêng yên tĩnh, đều là những món ăn ngon và kinh điển nhất của nhà hàng này.
Rượu sâm panh rất ngon. Miếng bít tết mềm và ngon ngọt cùng những con sò điệp được chiên vàng ruộm, vô cùng hấp dẫn.
Bụng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tien-quan-cung-gia-ngheo-quan/1268424/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.