Họ Mã kia càng nói càng đáng khinh càng nói càng hưng phấn,quả thựckhó nghe, không ngờ giọng nói còn vang lên liền cảm thấy phía sau cómột cỗ sát khí, tiếp theo bị người nào đó hung hăng đạp một cước từ saulưng,nhất thời phát ra tiếng thét thảm thiết như giết heo!
Người tới đúng là Vân Mặc.
Hắn nghe được ba chữ “Anh cô nương” thì không tự chủ được,lại ngheđến nàng và tên họ Cổ kia dây dưa không rõ,khuôn mặt tuấn tú bỗng dầyđặc mây đen, cuối cùng tên họ Mã kia lại phun ra lời hạ lưu làm hắn độtnhiên biến sắc, xanh mặt,kéo rèm cửa lên vọt nhanh vào, nhấc chân chínhlà cho một cước!
Họ Chu, Mã, Ngưu, Dương bốn người phát hoảng,không biết là ngườiphương nào gây náo,tập trung nhìn vào phát hiện chỉ có một mình Vân Mặc, hơn nữa nhìn thấy gương mặt nhã nhặn tuấn tú, một thân quý khí căn bảnkhông giống có luyện công phu,bọn họ lập tức ào ào chửi bậy.
“Mẹ nó, dám đánh huynh đệ Lão Tử,ngươi không muốn sống nửa phải không?”
“Tên tiểu tử này mẹ nó từ đâu chạy ra? Có biết công tử ta là ai hay không?”
Vân Mặc đứng lại trong phòng dù bận vẫn ung dung ngăn ở cửa, khôngchút hoang mang bắt đầu xoắn lên tay áo, ánh mắt kia giống như muốn bắnra hỏa!“Ta là ai, các ngươi không xứng biết, tóm lại hôm nay trong đámcác ngươi một người cũng chạy không thoát, nói đi, là một hay cả đámcùng tiến đến?”
“Con mẹ nó, khẩu khí thật lớn!” Họ Chu tức giận đến chửi lớn.
“Đáng chết! Các ngươi còn đứng như gỗ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tien-co-the-bat-quy-xay-coi/2392244/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.