Mặt trời ban trưa nóng cháy da người, Chất với Thường vẫn phải cặm cụi dọn cỏ, mệt bở hơi tai.
Suốt cả buổi hai đứa làm không ngơi nghỉ, Chất vặn vặn cơ thể xoa dịu cơn đau mỏi cho cái lưng đã oằn cả lại của nó, miệng không ngừng than thở. Thế nhưng nói đã đời một hồi vẫn không có ai đáp lại, xoay qua thì thấy thằng bạn mình vẫn không khác gì con rối gỗ được ai đó điều khiển, chân thoăn thoắt không dừng.
"Thường!"
Thằng Chất gọi lớn một tiếng, Thường giật mình phát hiện mình đã đi đến cuối đường. Cậu đứng thẳng người dậy, bất đắc dĩ nhìn nó hỏi:
"Kêu cái gì mà kêu? Làm lẹ còn nghỉ nữa?"
"Thì mày nghỉ đi, lát chiều còn phải hầu cậu út học một buổi nữa mà." - Thằng Chất thản nhiên nói.
"Điên à? Rồi sao mày làm kịp?"
"Sao không? Không có mày thì có người khác." - Thằng Chất tiếp tục cúi xuống tiếp tục cắt - "Nhà này có thiếu một đứa ở như mày đâu?"
"Rồi mày có chắc là hai Sẹo phân người khác tới phụ không?" - Thường hỏi.
"Không thì nói với cậu tư Khanh..." - Thằng Chất nói nửa chừng bỗng nhớ ra điều gì, nó đứng dậy nhíu mày nhìn cậu thắc mắc - "Mà phải rồi, sao hổm rày không thấy cậu mấy? Mà cũng không nghe cậu tìm mày nữa..."
Thường nghe nó hỏi mà lòng chùng xuống, từ đêm ấy cậu cũng chỉ gặp hắn thêm có một rồi thôi. Mỗi ngày Dương Khanh đi sớm về trễ, khi thầy của Dương Lộc đến, hắn gọi cậu đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thuong-cau-khong/3556411/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.