Buổi tối thức khuya nên sáng hôm sau Dương Khanh dậy khá trễ. Vừa mở mắt chưa bao lâu đã nghe tiếng gõ cửa, giọng một đứa con gái nhỏ nhẹ vang lên:
"Thưa cậu tư, bà chủ cho gọi cậu."
Dương Khanh mệt mỏi ngồi dậy, chẳng mấy vui vẻ đáp:
"Lát nữa tao qua."
Người bên ngoài "dạ" một tiếng rồi rời đi, Dương Khanh ngáp dài, ngón tay xoa xoa mi tâm, cũng không nắn ná thêm liền xuống giường.
Khu nhà ở của Kim Tuyến dù nằm biệt lập so với khu nhà chính nhưng vẫn không thiếu kẻ hầu người hạ, vườn hoa phía trước đầy các loại hoa quý khó chăm, rực rỡ cả một vùng.
Dương Khanh vừa đến nơi liền nghe được âm thanh tụng kinh gõ mõ, ả người hầu lần trước vừa thấy hắn hai mắt đã sáng rỡ, phủi phủi quần áo, thẹn thùng bước qua cúi chào:
"Dạ, cậu tư chờ chút xíu, bà chủ đang tụng kinh, phải một hồi nữa mới xong." - Ả lẳng lơ đánh mắt một cái - "Cậu qua ghế ngồi đi, để con rót nước trà cho cậu uống."
Dương Khanh không thèm mảy may để ý, hắn nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng kín, mở miệng nói:
"Nếu không rảnh sao vừa sáng bảnh mắt ra đã cho người qua gọi? Nhắm khi nào tiếp khách được thì hãy kêu, bớt làm mất thời gian chậm trễ chuyện người khác."
Giọng của hắn không lớn không nhỏ, chắc chắn vừa đủ để người bên trong vẫn nghe được. Ả người hầu có hơi bối rối, thầm nghĩ mặt trời đã cao hơn ba sào rồi, có còn sớm sủa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thuong-cau-khong/3513462/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.