Gió đêm thổi lạnh, cái mền cũ mèm mỏng dánh chẳng ấm bao nhiêu, Thường cảm thấy cơ thể mình nặng trình trịch, muốn mở mắt ngồi dậy uống miếng nước lại như bị bóng đè, đến thở cũng khó khăn.
"Tới nhà người ta làm vợ không giống như lúc ở nhà, đi đứng nói năng đều phải cẩn thận, đừng có cãi lời người ta. Mày ở xa, lỡ có chuyện gì cha mẹ không biết được, nghe không?"
"Dạ con biết rồi má..."
Bên tai có tiếng chuyện trò nghe rất quen, Thường mơ màng nhìn về phía chân giường, vẫn là cái khung cảnh xập xệ của nhà tranh vách lá nhưng không giống với căn phòng cậu đang ở.
"Má, chị hai..."
Thường nhận ra đây là căn nhà mình ở lúc nhỏ, chị hai và mẹ cậu ngồi ở cuối chân giường nhỏ giọng thủ thỉ. Mắt bà hai Hậu đỏ hoe, bà nhét vào tay con gái lớn cái vòng cẩm thạch cũ kĩ làm của hồi môn, dặn dò trước khi tiễn cô theo thuyền lấy chồng ở nơi xứ xa.
Đã lâu lắm rồi Thường không gặp chị hai mình, hồi cô xa gia đình, Thường mới ba tuổi, đi còn không vững, mặt mũi cô ra sao cậu cũng sắp quên mất rồi, nhưng cuộc trò chuyện trước ngày cô đi cậu vẫn nhớ như in. Có thể bởi trong cái đầu nhỏ bé của cậu khi ấy cảm giác được chị phải đi lấy chồng một phần cũng vì cậu.
Gia đình Thường nghèo lắm, trước khi có cậu xem như không đến nỗi thiếu ăn thiếu mặc. Vốn dĩ cha mẹ cậu cũng chỉ định sinh một đứa là chị hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thuong-cau-khong/3503502/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.