"Cậu tư..."
Thường lẽo đẽo theo Dương Khanh ra góc vườn, chỗ này mát mẻ dễ chịu, nhìn quanh cũng không có ai lảng vảng làm phiền.
"Cậu tư cái gì mà cậu tư suốt." - Dương Khanh xoay lại thấy dáng vẻ lo lắng của Thường không khỏi lại cáu kỉnh, nhưng rất nhanh đã hạ giọng xuống hỏi - "Biết tao gọi ra đây làm gì mà phải không?"
Thường ngó chừng sắc mặt hắn, ngập ngừng đáp:
"Dạ đoán được."
"Ừm." - Dương Khanh gật đầu, thái độ cũng hòa hoãn trở xuống, hắn chấp tay ra sau lưng nói - "Tao đã thưa với bà chuyện đưa cậu út đi học rồi, mày cũng nên sắp..."
"Cậu tư..."
Thường gọi một tiếng ngắt lời hắn, đôi mày Dương Khanh lập tức đanh lại làm cậu giật mình khẽ rụt vai không dám nói tiếp. Dương Khanh thở hắt một hơi, Thường cứ tưởng sắp bị chửi tơi bời tới nơi thì nghe hắn cố kìm giọng hỏi cậu:
"Lại là vì mợ ba?"
Thường không đáp, Dương Khanh tự hiểu mình đoán đúng rồi, trong lòng càng khó chịu hơn, đoạn mới nói tiếp:
"Hai tuần theo xe về một lần cũng không được?"
Thường cúi gầm đầu, Dương Khanh cũng chẳng thúc ép mà kiên nhẫn đợi cậu, sau một hồi mới nghe âm thanh buồn buồn trả lời lại:
"Con cảm ơn lòng tốt của cậu."
"Tại sao?" - Dương Khanh trầm giọng hỏi.
"Con là của hồi môn ông chủ để cho mợ ba, cậu cũng biết tình trạng bây giờ của mợ, nếu con đi thì mợ biết phải làm sao?"
Thường nói một mạch không nghỉ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thuong-cau-khong/3426972/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.