Trời còn chưa sáng, chắc chỉ độ khoảng canh bốn canh năm, cái khí lạnh do đêm mưa bão mang lại khiến con người ta chỉ muốn vùi mình trong chăn ấm nệm êm, nhưng ngặt nổi thân phận tôi tớ nào được như ý mình. Thường mơ màng tỉnh dậy theo thói quen, đập vào mắt là một tấm lưng dày rộng vững chãi, cậu giật mình mở to mắt.
Thường rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, âm thầm thở dài một hơi, cậu cũng không đếm nổi đây là lần thứ bao nhiêu cậu ngủ quên trong phòng cậu tư rồi. Thường nhẹ chân nhẹ tay từ từ lật mền chui ra, sau đó còn cẩn thận ghém lại để tránh gió lùa lạnh người nằm cạnh rồi mới trèo xuống giường. Thời điểm bàn chân trần đặt xuống nền gạch lạnh băng, cơ thể cậu không nhịn được mà nổi da gà run rẩy một trận.
Thường vừa khỏi rời phòng ngay lập tức bị cơn gió mang theo sương ẩm đập thẳng vào mặt, cậu vội vàng đóng cửa lại, tự ôm lấy cơ thể cúi gầm đầu đi thẳng.
Đang đi thì bỗng dưng cánh cửa im lìm của căn phòng cạnh đó đột ngột mở ra, một người con gái độ khoảng hai mươi, môi mỏng mắt sáng, áo quần nhăn nhúm xuất hiện, Thường không kịp thắng lại, cứ thế đâm sầm vào cô.
"Giật hết cả mình!"
"Chị Yến."
Thường gật đầu gọi một tiếng, Yến nhận ra là cậu, thở phào vuốt nhẹ khuôn ngực đẫy đà của mình, kí nhẹ vào đầu cậu một cái mà mắng:
"Mới sáng sớm đã xuất hiện như ma rồi, định hù chết chị mày à?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thuong-cau-khong/3406519/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.