Chương trước
Chương sau
[Phạm Ái Quốc ]
“……”
Phạm Ái Quốc cảm thấy chính mình cần thiết nói chút gì đó. Ta nghĩ nghĩ, nói: “Ngài tản bộ có tốt không?”
“……”
Biểu tình Long đại hiệp tức khắc cổ quái. Hắn nói: ” tạm được.”
【 Tạ Lương 】
“……” Ta đoán không ra câu trước, châm chước hỏi, “Cái gì tạm được?”
Biểu tình Long đại hiệp càng cổ quái. Hắn nói: “Không có gì.”
“ah.”
Ta nhanh chóng phân tích tình thế một chút. Long đại hiệp từ vạn dặm xa xôi tới vùng khỉ ho cò gáy này tản bộ, tuy rằng ngăn cản ta, nhưng đến nay.còn chưa hạ sát thủ, khi điểm huyệt còn thuận tiện thay ta ngăn trở độc tố lan tràn.
Ý tứ này tựa hồ là “Ta theo chân bọn họ nhưng ta với họ không cùng một đám, cũng không tính toán đứng ở bên phía ngươi.”
Nhưng hắn rõ ràng là bằng hữu với Võ lâm minh chủ, chuyến này nếu không phải tới bắt ta, lại có thể tới vì mục đích gì?
Chỉ cần hắn không có tâm giết liền còn có hy vọng. Ta nhanh chóng quyết định nói: “Long đại hiệp, ta bị truy nã chính là bởi vì một âm mưu cực lớn.”
” âm mưu thế nào?” Hắn vẻ mặt xem kỹ.
“Ta là bị một tên phản đồ trong Võ lâm minh giá họa.”
“Ai?”
“Từ Quyến.”
“Từ Quyến?” Hắn cười to hai tiếng, “Từ trưởng lão tuổi cao đức trọng một thân chính khí, ngươi vu khống liền tưởng thêm tội với hắn?”
“Nguyên nhân chính là trong tay ta không có chứng cứ, mới bị hắn hãm hại thành tình trạnh như hiện tại! Đầu đuôi ngọn nguồn ta sẽ tự giải thích cặn kẽ. Chỉ là độc này nếu nó còn ở trong cơ thể ta thêm mấy giây mấy phút nữa, ta dù cho không chết thì cũng phế, huống chi phía sau còn có người luôn đuổi giết…… Cứu người, làm ơn cứu……” Đại trượng phu co được dãn được, ta mềm giọng muốn nhờ.
Long đại hiệp cau mày suy xét một chút, rốt cuộc duỗi cánh tay cầm theo ta, bày ra tư thế đại bàng giương cánh mà thả người nhảy, hai chân điểm nhẹ lên nhánh cây, như giẫm trên đất bằng xuyên qua núi rừng rộng lớn, mang ta dừng ở một thung lũng ẩn nấp tốt hơn.
Ước chừng là thấy ta sẽ không tạo thành được cái gì uy hiếp, hắn vừa rơi xuống đất liền giúp ta giải huyệt, một tay để trên ngực ta, một cổ thuần hậu hạo nhiên nội lực nhập vào cơ thể, mênh mông nhiệt lưu chỉ một thoáng đem độc huyết kia ép ra miệng khỏi vết thương.
Ta đang muốn chân chó nói cảm ơn, hắn lại thẳng đến chủ đề nói: ” khỏi cần cảm tạ.”
【 Phạm Ái Quốc 】
Ta hiểu. Tóm lại đối gia hỏa này yếu thế sẽ hiệu quả.
Ta “Bùm” một tiếng quỳ xuống ôm lấy cẳng chân hắn: “Đại hiệp, ta oan a!”
Long đại hiệp ước chừng trăm triệu không nghĩ tới Tạ Lương sẽ là loại thiết lập nhân cách này, trợn mắt há hốc mồm nói: “Ngươi không cần như thế, chỉ cần nói ra lời nói thật. Ta cũng không giết người vô tội.”
Ta đau đớn kịch liệt nói: “Nửa năm về trước, ngày đó khi võ lâm đại hội kết thúc, ta cùng mọi người Tạ gia xuống núi, lúc chuẩn bị về Tiêu Tương Sơn Trang. Mới vừa đi đến giữa sườn núi, ta đột nhiên mắc tiểu, liền một mình thoát đội đi tìm cây cối để giải toả. Chỉ bất đắc dĩ rằng ngày ấy thật sự náo nhiệt, nơi nơi đều là người, ta nghĩ ngàn vạn không thể phá hủy ta kia ngọc thụ lâm phong hình tượng, bất giác mới đi xa thêm chút.”
“……”
Long đại hiệp phảng phất đang nỗ lực thích ứng thiết lập nhân cách mới của ta.
Rồi ta nói tiếp: ” rốt cuộc đợi ta đến được chỗ sâu trong núi rừng, giải quyết xong nỗi buồn, đột nhiên mơ hồ nghe thấy phía trước truyền đến tiếng tranh chấp. Ta nín thở tới gần xem, vừa nhìn thăm dò, thế nhưng nghe thấy kiếm phái Diệp bang chủ đang cùng hai vị phó bang chủ khắc khẩu.”
Sự tình ngay lúc đó ta dù chưa chính mắt thấy, nhưng cũng nghe Tạ Lương ở trong đầu lải nhải 800 lần.
“Chỉ thấy Diệp bang chủ râu tóc dựng ngược nói: ‘ bảo vật trấn môn của chúng ta, há có thể cho phép các ngươi mơ ước! ‘ phó bang chủ đứng đầu kia lại cười làm lành nói: ‘ sư huynh, hung kiếm kia là vật mang điềm xấu, trong bang không có người đủ sức để điều khiển nó, lại thu hút đến không ít tai hoạ, không bằng sớm chút đem nó bán đi a. ‘
“Diệp bang chủ trách mắng: ‘ tên hỗn trướng, Huyền Ly kiếm do Tổ sư gia truyền xuống mà ngươi lại đi hứa đem cho người ngoài, còn không quỳ xuống. ‘ phó bang chủ kia lộ ra bộ dáng cùng vẻ mặt hoảng loạn, trong miệng luôn ngập ngừng ‘ sư huynh bớt giận ‘, nhưng cũng chỉ trong giây lát đó, biểu cảm trên gương mặt biến thành vẻ dữ tợn.
“Lòng ta nói không tốt, lại không kịp kêu ra tiếng cảnh báo, chỉ thấy hai gã phó bang chủ kia đồng thời xuất kiếm, một người công kích, một người lại từ sau lưng đánh lén, không quá ba chiêu liền đã đâm Diệp bang chủ một kiếm!
“Diệp bang chủ võ nghệ tuy cao, rốt cuộc tuổi cũng đã già. Ta thấy hắn không địch lại, trong lúc nhất thời đầu óc nóng lên, liền ——”
【 Tạ Lương 】
……
Ta quỳ trên mặt đất?
Còn ôm cẳng chân Long đại hiệp?!
Nam nhi dưới trướng có hoàng kim, thật là buồn cười. Ta cắn răng đẩy cẳng chân hắn ra, chịu đựng miệng vết thương đang đau chậm rãi đứng lên.
Toàn bộ hành trình, Long đại hiệp nhìn động tác của ta mà không thể hiểu được.
Ta ấp ủ một chút, nói: “…… Vừa rồi đang nói đến đoạn nào?”
“……”
Long đại hiệp yên lặng nói: “Ngươi thấy Diệp bang chủ không địch lại, nhất thời đầu óc nóng lên.”
Ta vội nói: “Không sai. Ta cân nhắc kiếm pháp của mình hẳn có thể đánh cược một lần, cho dù đánh không lại hai người kia, ít nhất có thể kéo dài một chút thời gian. Người nhà nếu có phát hiện ta ngắm cảnh lâu quá không về, sẽ tự tìm được chỗ ——”
Long đại hiệp nói: “Ngắm cảnh? Ngươi không phải mắc tiểu sao?”
Ta tưởng diệt Phạm Ái Quốc.
【 Phạm Ái Quốc 】
Cũng thế cũng thế.
Ta trấn định nói: “Ta lúc trước là nói cho bọn họ ta đi ngắm cảnh. Ngươi hiểu.”
“……”
Phạm Ái Quốc nói tiếp: “Ta cầm kiếm xông về phía trước, che ở trước người Diệp bang chủ cùng bọn họ triền đấu. Nào có thể đoán được người tính không bằng trời tính, vừa mới qua hơn hai mươi chiêu, bất ngờ một cái bóng trong rừng cây bên cạnh bay ra một lưỡi dao găm!
” lưỡi dao găm kia dùng khí thế kinh người vọt đến, kèm theo một cổ mênh mông cuồn cuộn như biến cố lớn nội lực, trong chớp nhoáng đã nằm ở giữa ngực ta. Ta còn chưa cảm thấy đau, chỉ cảm thấy tim ngừng đập, tầm nhìn tối sầm lại, liền như vậy chết —— liền như vậy hôn mê bất tỉnh.”
“Không có ta chi viện, Diệp bang chủ đỡ trái hở phải,  không qua một lát liền ngã xuống dưới kiếm hai gã phó bang chủ kia.”
“Lúc này, bóng người kia hiện rõ từ trong rừng đi tới, cúi người rút chuỷ thuỷ kia ra khỏi ngực ta. Ta rõ ràng nhìn thấy, hắn đúng là võ lâm minh Từ Quyến -Từ trưởng lão!”
“hai gã phó bang chủ kia đồng thời khom người nói: ‘ đa tạ Từ trưởng lão tương trợ. ‘ Từ Quyến vuốt râu nói: ‘ lão phu đã giúp hai vị đạt thành tâm nguyện, mong rằng hai vị không quên hứa hẹn với lão phu. ‘một người trong đó cười nói: ‘ tất nhiên là sẽ không, đợi vãn bối trở về ngồi lên vị trí bang chủ, liền hai tay dâng lên Huyền Ly kiếm. ‘
“Nếu không có tận mắt nhìn thấy, ta lại như thế nào nghĩ đến, đường đường Từ trưởng lão cư nhiên sẽ cùng người làm giao dịch xấu xa như thế!”
Ta lòng đầy căm phẫn mà chụp đùi.
“……”
Mặt Long đại hiệp đầy vẻ hồ nghi.
Hắn nói: “Ngươi đã ngất xỉu, lại có thể nào thấy được chuyện này?”
Ta sớm biết sẽ có câu hỏi này, định liệu trước nói: “Ta ngất xỉu rồi cũng tỉnh lại rất nhanh, sau đó cứ mở to mắt nằm trên mặt đất, giống trạng thái chết không nhắm mắt.”
Biểu tình Long đại hiệp rất khó dùng ngôn ngữ hình dung.
【 Tạ Lương 】
Long đại hiệp nói: “Ngươi giả chết thế nào mà qua được đôi mắt Từ Quyến?”
Ta nói: “Lúc ấy ta nín thở nằm trên mặt đất, Từ Quyến vội vàng giao thiệp cùng hai người ki, chưa từng lưu ý đến ta. Ta nghe thấy hắn nói ‘ lão phu đã giúp hai vị đạt thành tâm nguyện……'”
“đoạn này đã nói rồi.”
……
“Ah.”
……
Ta lấy lại sĩ khí nói: “Bọn họ giao thiệp xong lúc sau mới nhận ra còn có ‘ thi thể ‘ ta, hai người kia sợ Tiêu Tương Sơn Trang trả thù, vội muốn đem ta chôn. Từ Quyến đã ngăn lại nói: ‘ các ngươi chôn rồi, chẳng lẽ bọn họ sẽ không đào sao? ‘
“hai người kia kinh hoàng nói: ‘ vậy phải làm như thế nào cho phải? ‘
“Từ Quyến nói: ‘ không cần hoảng loạn. Lão phu về võ lâm minh trước, để tránh khiến người ta nghi ngờ. Hai người ở đây chờ thêm một lát, sao đó đi cầu kiến Lâm minh chủ, liền nói Tiêu Tương Sơn Trang mơ ước Huyền Ly bảo kiếm, phái ra Tạ Lương đến ăn trộm chìa khoá bảo khố trên người Diệp bang chủ, bị các ngươi gặp được. Trong cuộc hỗn chiến, bang chủ bất hạnh chết, các ngươi giết Tạ Lương báo thù. Ngày sau Huyền Ly kiếm mất tích, cũng tiện đổ lên trên đầu Tiêu Tương Sơn Trang luôn. ‘
“Ta nghe muốn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem loại tiểu nhân âm hiểm này bầm thây vạn đoạn. Đợi hắn đi rồi, hai người kia thế nhưng cầm kiếm muốn chọc ta thêm vài cái, che giấu vết thương trí mạng mà chủy thủ lưu lại. Sinh tử đã ở trước mặt, ta bỗng nhiên bạo khởi, đem hai người kia cùng chém dưới kiếm……”
“Ta vội vã muốn đuổi tới võ lâm mình trước Từ Quyến vạch trần chân tướng, ai ngờ Từ Quyến cáo già xảo quyệt, bản thân tuy trở về trong minh, bên ngoài còn để lại tâm phúc gác. Ta vừa mới tiếp cận liền bị vài tên tâm phúc kia phát giác, bị bọn họ đuổi giết một đường, cửu tử nhất sinh trốn xuống núi.
“Lần chạy trốn này hại ta hao hết nguyên khí, vừa mới tìm được một địa điểm ẩn thân liền bị hôn mê bất tỉnh lần hai. Đợi ta tỉnh lại lần nữa, thế giới bên ngoài đã long trời lở đất.
“Huyền ly kiếm mất trộm, Thính Kiếm phái đại loạn, Từ Quyến đem mọi chuyện vu oan cho ta. Hắn sợ hãi ta tố giác hành vi phạm tội của hắn, không chỉ  phái ra mấy đường cao thủ chặn giết ta, còn ở giang hồ tuyên bố lệnh truy nã, khiến ta không nơi nương tựa, càng không thể liên hệ được với Lâm minh chủ. Tiêu Tương Sơn Trang không cách nào thủ tín với võ lâm minh, ta không muốn liên luỵ người nhà, một thân du đãng khắp nơi trốn tránh, cho đến hôm nay……”
【 Phạm Ái Quốc 】
“Cho đến hôm nay để cho ta gặp gỡ Long đại hiệp.”
Đại trượng phu co được dãn được, dù sao không phải đầu gối ta, ta “Bùm” một tiếng lại quỳ xuống: “Đại hiệp, ngươi nhất định phải làm chủ thay ta a!”
Long đại hiệp lạnh lùng cúi đầu nhìn ta
【 Tạ Lương 】
Cười một chút.
…… Ta lại quỳ trên mặt đất. Hiện tại giải thích là chân mềm có còn kịp?
Long đại hiệp xoay người nói: ” lời ngươi nói cũng có vài phần có thể tin. Đi đi, ta mang ngươi về võ lâm minh, ngươi ở trước mặt Lâm minh chủ nói đi. Một đường này có ta hộ tống, sẽ không có người dám động ngươi.”
Ta nửa tin nửa ngờ đứng dậy đuổi theo hắn, đề phòng nói: “Ngươi không hoàn toàn tin tưởng ta?”
Long đại hiệp cười lạnh.
Long đại hiệp nói: “Ba vị cao thủ trong khoảng cách ngắn như vậy, đều không thể phát giác ngươi giả chết? Giả chết còn có thể trợn tròn mắt thấy rõ chung quanh sở hữu chi tiết? Bị vết thương trí mạng, còn có thể bạo khởi giết người, chạy trốn xuống núi? Ngươi coi ta có giống kẻ ngốc?”
“……” Phạm Ái Quốc sẽ không tự bịa chuyện.
“Còn có, tinh thần ngươi hiện giờ đang hoảng hốt, nói chuyện lời mở đầu không phù hợp lời nói sau, hành động mâu thuẫn, làm sao khiến người khác tin ngươi?”
“……”
Ta cần thiết thuyết phục Long đại hiệp. Nếu ngay cả hắn cũng không tin ta, Lâm minh chủ nơi đó cũng sẽ không vì ta mở miệng.
Ta hạ quyết tâm, nói: “Kỳ thật, những chi tiết lúc ấy, là ta từ bầu trời thấy.”
“……”
Long đại hiệp đột nhiên dừng bước xoay người.
【 Phạm Ái Quốc 】
Long đại hiệp nói: “Ngươi có bệnh?”
Ta thâm trầm nói: “Đúng là như thế.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.