Edit&Beta: Di Di
[Tạ Lương]
Ta có bệnh.
Bệnh nặng trị không khỏi.
Đừng nói đến uống thuốc châm cứu chạy chữa, ta ngay cả đại phu cũng không dám mời đến chẩn bệnh. Bởi vì cho dù có mời Hoa Đà đến chẩn, chỉ sợ cũng cho rằng ta nói hưu nói vượn.
Bệnh này khi phát tát vô cùng kỳ hoặc, quả thực làm cho ta rất thống khổ.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, ta thử xoay hạ thân, giường gỗ của khách điếm đơn sơ thật là làm cho người ta đau thắt lưng.
Ta không dám chậm trễ, vội vã đi đến chỗ bồn nước rửa mặt chải đầu, mặc quần áo đeo bội kiếm, sau đó mở tay nải lấy ra dao cạo, cạo mấy sợi râu mọc đêm qua, lại cẩn thận dán mặt nạ dịch dung gia truyền lên.
Nhân lúc ý thức còn thanh tỉnh, có thể khống chế tay chân của mình, ta phải làm thật nhanh.
Bởi vì ta có bệnh. Bệnh kỳ lạ.
Khối thân thể này không phải lúc nào ta cũng có thể điều khiển một mình. Một khi phát bệnh, ta không hề có lực khống chế, thậm chí ngay cả nói một câu cũng không xong, ngay lập tức sẽ biến thành một người khác.
[Phạm Ái Quốc]
Ta tỉnh lại.
Tạ Lương không thể khống chế khi nào hắn ngủ say, ta cũng không cách nào khống chế khi nào mình hiện lên.
Đây không chừng đều là thách thức, là ý trời.
Ta cúi đầu nhìn một thân quần áo Tạ Lương mới thay, lại lấy gương ra kiểm tra bên ngoài lớp dịch dung, dán chút keo cuối cùng lúc nãy hắn chưa kịp dán.
Trong gương là một gương mặt người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thuoc-tri/212696/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.