Tôi lặng lẽ bước đi bên cạnh hắn, cơn mưa từ lúc nào lạichở thành một bức tranh lãng mạn như thế, tôi tiện tay cầmchiếc máy điện thoại ra cắm dây tay nghe vào nghe nhạc, chậtvật kiễng lên để đeo chiếc tai nghe còn lại vào tai Duệ, hắnnhìn tôi dáng nhỏ nhỏ thấp bé nhẹ cân đang khổ sở kiễng chân, Duê chỉ nhàn nhã cười nhếch môi, bỗng dưng có chút mềm lònghắn dừng bước hơi cúi thấp đầu, tôi đắc ý thuận lợi đeo tai nghe vào tai hắn.
Cả chặng đường dài,tôi đi bên tráihắn bên phải, hai đứa cứ bước đi, lặng lẽ nghe từng giai điệu bản nhạc, lúc này tôi lại ước thầm, ước gì thời gian cóthể ngưng lại, để tôi được ở gần hắn thêm một chút nữa thôi, nhưng....haizz tại sao thời gian cứ trôi qua nhanh như vậy.
Thoáng chốc trời cũng đã bắt đầutạnh mưa, xe buýt vẫn tiếp tục lăn bánh, nhưng cuối cùng nócũng dừng lại ngay trước đầu ngõ nhà tôi.
Nghe đồn nếu bạn gọi tên một ngườitrong tiềm thức đến lần thứ một trăm, người đó sẽ quay lạinhìn về phía bạn, tôi đã lẩm nhẩm tên Duệ trên xe đến lầnthứ 99.
Khi xuống xe trong tiềm thức tôi lạigọi hắn đó là lần thứ 100. 1giây không có phản ứng, tôithoáng thất vọng, nhưng đến giây tiếp theo Hắn đã quay sang vàchợt nhìn về phía tôi, tôi mỉm cười vẫy tay chào hắn. Duệkhông cười, nhưng tôi lại cảm thấy ánh mắt của hắn có chútgì đó dịu dàng.
Tôi nghĩ kỹ rồi, cho dù thời gianbên cạnh hắn có hơi ít ỏi, nhưng dù sao thì tôi cũng đã cómột ngày thật vui vẻ.......(*^.^*)
Đứng thẫn thờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thu-tinh-yeu-chi-trong-tham-lang/84149/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.