Buổi tối về đến nhà, Sầm Bắc Đình lập tức thấy hối hận, đặc biệt khi Hứa Hân không nói một câu nào, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phòng. Bản thân tức giận làm cái gì? Chính mình dựa vào đâu mà tức giận? Cảm thấy cô ấy không yêu mình? Vậy anh càng phải đối xử với cô tốt hơn. Tốt đến mức để cô thấy quen anh so với quen Bối Bác Nghệ đáng giá hơn. Bây giờ anh giận dỗi vô cớ như vậy thì làm được gì? Chẳng khác nào một đứa trẻ cả.
Anh vẫn luôn là người hiếu chiến, muốn cái gì là phải tranh bằng được cái đó, lập tức tiến lên nắm lấy, không được nhượng bộ. Tuy rằng thời gian Bối Bác Nghệ quen Hứa Hân lâu hơn anh, nhưng hiện tại cô đã lựa chọn ở bên anh, như vậy anh phải lập tức nghĩ cách khiến bọn họ ở bên nhau càng lâu, càng hạnh phúc, đến khi nào chỉ cần anh ở bên cạnh, cô sẽ không thể nghĩ đến bất kỳ ai khác. Nhìn cửa phòng ngủ khép hờ, Sầm Bắc Đình xốc lại tinh thần, vừa mãn nguyện vừa nóng lòng muốn thử lại lần nữa.
"Hân Hân..."
Lúc này Hứa Hân mang theo hộp y tế vội vàng bước ra, cô căn bản không chú ý tới anh, chỉ cúi đầu nôn nóng tìm cồn i-ốt cùng tăm bông, cũng không cảm thấy anh đứng ngây ngốc ngoài cửa có gì kỳ lạ. Đầu óc cô lúc này đều là hình ảnh cổ áo anh loang lỗ vết máu, cô đau lòng, lại không nhịn được cảm thấy áy náy, tuy rằng Sầm Bắc Đình trước mặt người ngoài ép buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thoi-han/1026801/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.