Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, Sầm Bắc Đình lái xe đến đón Hứa Hân. Có thể là vì muốn giảm bớt sự chú ý, lần này anh không lái chiếc Ferrari đỏ kia nữa mà đổi sang một chiếc Cayenne màu đen. Cửa kính xe vừa được kéo xuống đã lộ ra một gương mặt cười còn sáng hơn cả ánh mặt trời trên đầu.
Ellen hạ chiếc kính phi công màu đen trên mũi, đôi mắt xanh lam đầy ý cười nhìn cô: "Hứa tiểu thư, chúng ta lại gặp lại rồi". Lời còn chưa nói hết, cậu đã bị một bàn tay to đẩy ra, Sầm Bắc Đình ngồi ở ghế sau khép lại tập tài liệu trong tay, nói với cô: "Hứa Hân, vào đi".
Hứa Hân gật đầu, ngồi lên xe cài chắc dây an toàn.
Máy sưởi trên xe bật ở nhiệt độ vừa đủ, radio đang phát tin tức trên đường quốc lộ.
Hứa Hân nhìn qua kính chiếu hậu, bởi vì hôm nay sau khi xuống máy bay bọn họ sẽ đến thẳng hội trường, cho nên Sầm Bắc Đình đã chuẩn bị xong hình tượng cho buổi giao lưu với 4N.
Anh ăn mặc trang trọng, trên người mặc bộ vest được cắt may vừa khít, trước ngực là áo gile màu xanh đậm, túi áo trước ngực cũng được cài một cái ghim hình thiên nga màu vàng. Anh đặt hai tay trên đầu gối, một cái bút được xoay đi xoay lại trong tay, ngón tay anh vẫn thon dài giống như trước thuần thục đùa nghịch cây bút trong tay, chỉ là giờ đây không còn là cậy bút năm đồng bán ở quán ăn vặt trước cổng trường tuỳ tiện mua, mà là cây bút mạ vàng có khắc tên anh trên nắp cùng giá bán trên trời không phải ai cũng sở hữu được.
Nhìn đến tài liệu trên đầu gối Sầm Bắc Đình cùng những từ được cô đánh dấu chi chít trong quyển sổ nhớ đã thu hút sự chú ý của Hứa Hân, cũng vừa lúc nhắc nhở cô, cô hiện tại đang trong giờ làm việc, Sầm Bắc Đình chính là cấp trên của cô. Hứa Hân theo bản năng ngồi thẳng người, có phản xạ nhắc nhở bản thân phải chuyên nghiệp trong công việc.
Cô đồng ý đi cùng Sầm Bắc Đình ra sân bay, tất cả là vì trước đó Sầm Bắc Đình nói muốn thảo luận với cô tài liệu được sửa chữa trên đường đi, nhưng từ lúc cô lên xe, Sầm Bắc Đình lại chậm chạp không nói đến vấn đề này, ngược lại lại cùng cô nói chuyện phiếm, hết hỏi cô đã ăn sáng chưa đến hỏi cô có muốn uống nước hay không.
Hứa Hân kéo đề tài về chuyện công việc, lúc này di động của cô lại vang lên, là chị Từ gọi tới hỏi tiến độ công tác của cô.
Chị Từ cực kỳ coi trọng kế hoạch phát triển hợp tác với Khoa học kỹ thuật Sao Mai, chị ấy cố ý đưa Sầm Bắc Đình thành khách hàng phát triển lâu dài, cho nên gánh nặng kết nối với khách hàng liền vinh quang dừng trên người Hứa Hân.
Không biết Lý Hiểu Linh nói gì với chị Từ, chị ấy liên tục hỏi cô đã đến chưa, đi tới đâu rồi, tư liệu hạng mục có xảy ra vấn đề không. Hứa Hân trả lời từng câu một trong Wechat.
Di động của cô có chút vấn đề, thường xuyên bị dính liền hai chữ với nhau, khi đánh chữ không quá tiện, cô cũng muốn đổi một cái mới nhưng vì công việc quá bận rộn, cô vẫn chưa có thời gian đi chọn.
Hứa Hân gõ mấy chữ, lại xoá đi mấy chữ. Sầm Bắc Đình nhìn màn hình di động của cô, lập tức hỏi: "Điện thoại bị hỏng sao?"
Hứa Hân nói: "Bàn phím có vấn đề, nhưng mà vẫn dùng được".
Cô trả lời hết các tin nhắn của chị Từ xong, cất lại điện thoại vào trong túi.
Sầm Bắc Đình lấy ra từ dưới ghế một cái túi giấy, lại lấy ra từ trong đó một hộp vuông đưa cho Hứa Hân "Cậu dùng cái này đi".
Ngoài vỏ hộp có in logo của "Khoa học kỹ thuật Sao Mai", có lẽ đây là sản phẩm mới được nghiên cứu của Sao Mai. Hứa Hân có chút kinh ngạc, bình thường những sản phẩm chưa tung ra thị trường thế này không thể tuỳ tiện đưa cho người khác dùng.
Hứa Hân cảm thấy bản thân không nên nhận đồ vật quý giá như vậy, nhưng Sầm Bắc Đình lại không để chuyện này trong lòng, anh cười nói: "Không sao hết, chỗ tôi vẫn còn mấy chiếc".
Sầm Bắc Đình như một nhân viên bán hàng có tâm, thậm chí còn hướng dẫn Hứa Hân sử dụng điện thoại này như thế nào "Cậu chỉ cần sử dụng nó giống điện thoại bình thường là được, ấn vào đây là để nhắn tin, chỗ này để gọi điện, chỗ này là truy cập web nhận mã xác minh... Về cơ bản thì tất cả những chức năng trên điện thoại cũ của cậu đều có trên chiếc máy này, hơn nữa tín hiệu cũng mạnh hơn, cậu thấy thế nào?
"Thật sự không cần đâu." Hứa Hân bối rối từ chối.
Sầm Bắc Đình cười cười, đưa điện thoại di động cho Hứa Hân: "Coi như là dùng thử, nếu có vấn đề gì thì nói với tôi trước, phản hồi của cậu với chúng tôi rất quan trọng."
*
Ba người bọn họ đến sân bay đúng giờ, sau khi kiểm tra ở cửa an ninh, Sầm Bắc Đình là vé ngồi khoang hạng nhất, mà Hứa Hân lại ngồi ở khoang phổ thông. Vì vậy hai người tách ra ngồi ở khoang máy bay khác nhau, Sầm Bắc Đình lên trước, Hứa Hân cùng Lý Hiểu Linh lên sau, tiếp đó lại trải qua 2 tiếng bay, bọn họ cuối cùng cũng đến hội trường ở Tô Châu.
Trong phòng nghỉ của hội trường, thợ trang điểm đang chỉnh trang lại cho Sầm bắc Đình, dậm lại lớp phấn trên mặt anh. Sầm Bắc Đình không nhìn thấy gương, cũng không để ý bản thân bị đánh phấn thành hình dạng gì. Anh tập trung gõ số liệu trên máy tính, cả người toả ra hơi thở người sống chớ lại gần, người quen không làm phiền. Vào những thời điểm như thế này, không ai dám tiến đến trêu trọc Sầm Bắc Đình, ngoại trừ Ellen.
Ellen lén lút vươn một ngón tay, giống một con chim cút mổ xuống vai Sầm Bắc Đình.
Dường như tâm trạng Sầm Bắc Đình lúc này không tồi, không lập tức nổi giận, lười biếng liếc nhìn cậu một cái, mang vẻ mặt----- có chuyện mau nói.
Ellen: "Hiện tại anh muốn theo đuổi vị Hứa tiểu thư kia sao?"
Sầm Bắc Đình nhíu mày, ngón tay đang gõ trên bàn phím cũng dừng lại, kinh ngạc hỏi ngược lại Ellen: "Chẳng lẽ anh biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Ellen: "?"
Sầm Bắc Đình nói đầy đắc ý: "Không phải cậu nói muốn theo đuổi con gái là phải làm như vậy sao? Ngày thường quan tâm một chút, gió táp mưa sa cũng phải đưa cô ấy đi làm đón cô ấy về, sau đó mỗi ngày đều làm một việc lãng mạn, tặng cô ấy những món quá nhỏ, vừa rồi không phải anh vừa mới tặng quà đấy sao?"
Ellen sắp hít thở không thông, "Đúng đúng đúng, anh tặng rồi, nhưng ý em là tặng son môi, túi xách, anh trực tiếp đưa người ta điện thoại thử nghiệm của công ty chúng ta làm cái gì? Cái máy kia mất đến trăm vạn phí nghiên cứu phát minh đấy! Hơn nữa đấy là tặng sao? Em mà là con gái, em còn tưởng anh đang mời em đánh giá sản phẩm đấy".
Sầm Bắc Đình bị Ellen lải nhải đến mức lỗ tai muốn mọc kén, trong lòng chợt thấy hối hận, trước đây anh không nên dạy thằng nhãi này học tiếng Trung, dạy nó làm gì? Bây giờ muốn dạy lại anh luôn rồi?
"Nói xong chưa? Chỉ mỗi cậu có miệng à? Nói xong rồi thì biến, nhớ đóng cửa lại cho anh".
"Anh anh anh!" Ellen lắp bắp "anh" cả ngày cũng không nói tiếp được, tức giận đến mức ngón tay vung lên, "Sầm, anh làm người như vậy, xứng đáng độc thân cả đời!"
*
Trong hội trường, Sầm Bắc Đình đeo tai nghe lên, anh quay đầu lại nhìn về bàn làm việc phía sau.
Đầu bên kia, Hứa Hân đang điều chỉnh thiết bị, cô vén mái tóc ra sau tai, để lộ đôi tai trắng tinh xảo, vành tai nhỏ nhắn, phần dái tai còn đeo một chiếc khuyên hình mặt trăng màu bạc, microphone đen đặt trước môi, dường như micro đặt sai vị trí, cô cau mày điều chỉnh lại miếng mút bên ngoài microphone.
"Sầm tổng", thư ký Trương đưa cho Sầm Bắc Đình một tập tài liệu, anh ta vốn muốn nhắc nhở sếp tổng mình phải kiềm chế tính tình, nhưng nhìn thấy Sầm Bắc Đình hiếm khi nào cười trước cuộc họp báo, anh ta cảm thấy buổi học báo hôm nay bọn họ đã nắm chắc trong tay, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Buổi họp báo bắt đầu bằng đoạn quảng cáo giới thiệu sản phẩm của công ty họ, một nam sinh trẻ tuổi mở di động, trên màn hình xuất hiện phần mềm dạng 3D, anh ta ấn xuống một icon màu đỏ, cả người lập tức bị hút vào một cơn lốc xoáy.
Đập vào mắt đầu tiên chính là hình ảnh một biển nước sâu xanh thẳm cùng những con sóng lăn tăn, xa xa là một thành phố cổ chìm sâu dưới đáy biển như ẩn như hiện, một con cá voi sát thủ to lớn chui ra từ một khối trụ đen đã đổ nát, trong miệng ngậm một phong thư bơi tới trước màn hình.
Những người có kinh nghiệm đều biết, hiệu ứng đặc biệt của sóng gợn là khó tạo ra nhất, mức độ đan xem giữa ánh sáng và bóng tối chiếu vào trong nước sẽ ảnh hưởng lớn đến hiệu quả thị giác. Sao Mai quả thật là danh xứng với thực, đến hiệu ứng vệt nước cũng có thể tạo ra tinh tế như vậy.
Nhưng điều quan trọng hơn trong một trò chơi chính là nội dung cốt truyện và thiết kể của chế độ phản hồi tư duy kịp thời. "Thần tích 3.0" lấy bối cảnh là một đế chế đã suy tàn, giữa những con sóng của biển khơi, người chơi sẽ dẫn dắt nền văn minh đã bị lãng quên này một lần nữa bước ra ánh mặt trời. Các cấp độ trong trò chơi đều được thiết kế theo diễn biến nội dung cốt truyện, vô cùng kích thích khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Phần thứ hai của cuộc họp báo là khoảng thời gian Sầm Bắc Đình trả lời vấn đề của phóng viên.
Đây là thế giới trò chơi, nơi có thể đem trí tưởng tượng của con người phát huy đến cực hạn. Ở chỗ này ta có thể dạo chơi với khủng long viễn cổ dưới rừng mưa nhiệt đới, có thể cùng kỵ sĩ Trung cổ uống cà phê dưới trời mây Luân Đôn, giống như xuyên qua vũ trụ trăm ngàn năm ánh sáng, bao hình ảnh chưa nhìn thấy chiếu vào mắt bạn.
"Chúng tôi chỉ có một quan điểm thiét kế duy nhất". Màn ảnh dần tắt, ánh đèn chiếu lên người Sầm Bắc Đình tạo thành một vòng sáng nhỏ trên mái tóc nâu sẫm. "Rất thật, vô cùng thật, thật giống như mọi người đang đối diện với những hình ảnh ấy ngay trước mắt. Đây cũng là lý do mà chúng tôi đặt tên cho trò chơi là 'Thần tích', bởi vì đây là trò chơi nhập vai 100%, các bạn sẽ sử dụng kính thực tế ảo do chúng tôi thiết kế và kết nối với điện thoại để vào trò chơi".
Màn hình trình chiếu phía sau xuất hiện một nhân vật mô phỏng thể hiện toàn bộ quá trình thao tác theo lời Sầm Bắc Đình.
Sầm Bắc Đình: "Người chơi sẽ được tham gia một thế giới hoàn toàn mới"
Thuyết trình cũng giống như váy nữ sinh, càng ngắn càng tốt. Ellen đứng sau cánh gà nhìn thoáng qua đồng hồ, cố gắng kiểm soát thời gian Sầm Bắc Đình diễn thuyết đúng trong nửa tiếng. Sau khi kết thúc phần trình bày đầu tiên của bài diễn thuyết, phần hai sẽ là thời gian để phóng viên và các nhà đầu tư đặt vấn đề cho bọn họ.
Những câu hỏi mà các phóng viên đặt ra so với Hứa Hân nghĩ đều giống nhau, phiên bản mới của trò chơi yêu cầu phải có thiết bị mới, thay đổi thói quen chơi game thông thường của người dùng, vậy bọn họ phải thích ứng như thế nào? Những trò chơi VR yêu cầu phải có dung lượng bộ nhớ lớn cùng tốc độ Internet cao, nếu người dùng không đáp ứng được những điều đó thì Sao Mai sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào?
Sầm Bắc Đình trả lời từng câu một, giải thích những ý chính một cách đơn giản mà dễ hiểu, không đề cập quá nhiều đến chuyên môn kỹ thuật, ngược lại anh nói chuyện dí dỏm hài hước, khiến mọi người ngồi dưới khán phòng cười không ngớt, "Luôn có người nói với tôi, ý tưởng này của cậu không thực hiện được đâu, không có điện thoại nào có dung lượng bộ nhớ lớn như vậy, cũng không có thiết bị nào thoả mãn được nhu cầu thị giác và thính giác, lúc đó tôi chỉ nói, trước khi TV âm thanh được phát minh, con người đều xem phim câm, trước khi TV màu xuất hiện, phim mọi người xem cũng là phim đen trắng. Công nghệ là một làn sóng của thời đại. Chúng ta phải tiếp nhập và làm chủ được nó thay vì cứ níu kéo sự không hoàn thiện như một kẻ cứng đầu già nua".
Hứa Hân đang muốn phiên dịch, trong tai nghe lại truyền đến âm thanh ồn ào.
Hứa Hân lập tức tháo tai nghe xuống.
Lý Hiểu Linh đang ngồi bên cạnh cô. Hai người họ là cộng sự, phiên dịch đồng thời yêu cầu phải duy trì mức độ căng thẳng cao trong toàn bộ quá trình, cho nên bình thường một tổ sẽ có hai đến ba người thay nhau phiên dịch, thời gian phiên dịch của một người không quá hai mươi phút, trong trường hợp xuất hiện sự cố, người kia phải lập tức vào thế chỗ. Nhưng khi tai nghe Hứa Hân xảy ra vấn đề, Lý Hiểu Linh vẫn ngồi im bất động, chị ta giả vờ không biết tình huống xảy ra, dùng bút ký tên viết vẽ lên giấy.
Hứa Hân phiên dịch đột nhiên bị gián đoạn, mọi người ngồi trong hội trường thì thầm với nhau, bọn họ đều chỉnh tai nghe của mình, tưởng thiết bị xảy ra vấn đề.
Ban tổ chức chạy đến hỏi có vấn đề gì xảy ra, hiện trường dần mất kiểm soát.
Lúc này Sầm Bắc Đình nhìn thoáng về phía sau, anh cầm lấy microphone, bắt đầu tự do đùa giỡn, anh cố gắng dùng tiếng Anh sứt xẹo của mình hát một đoạn rap: "Ok, the thief tores a trace of Yinchuan".
Ellen: "......"
Ellen đau khổ che kín mặt, cậu thật oán hận con người chỉ có hai cái tay, che được đôi mắt thì không che được cái tai, vì thế chỉ có thể tiếp tục chịu đựng âm thanh ma quái của Sầm Bắc Đình tra tấn bên tai. Lúc này, Ellen cảm thấy mình không hề nói quá, cậu thật sự có thể dự đoán được, đứng đầu trên tiêu đề các trang báo ngày mai chắc chắn sẽ là đoạn video ma quỷ này----bài hát đang làm mưa làm gió trên bảng xếp hạng:#This is Yinchuan! feat by MC Cen Beiting#
Khi Sầm Bắc Đình cố gắng cứu chữa trên sân khấu, Hứa Hân đã phản ánh vấn đề tai nghe với nhân viên công tác, nhân viên sự kiện vô cùng xin lỗi, sau đó nhanh chóng mang một tai nghe mới đến.
Hứa Hân đeo tai nghe mới lên, phiên dịch tiếp vào lời Sầm Bắc Đình vừa nói.
Ngoại trừ một đoạn nhạc đệm nhỏ ở giữa này, cuộc họp báo của Khoa học kỹ thuật Sao Mai tiến hành rất thuận lợi.
Sau khi cuộc họp báo kết thúc, Hứa Hân cản lại Lý Hiểu Linh đang muốn rời đi.
Cô nói: "Nếu có chuyện gì thì nói thẳng với tôi"
Lý Hiểu Linh gỡ tai nghe xuống, bật cười nói với cô: "Nói thẳng với cô cái gì? Bản thân cô không chịu kiểm tra kỹ tai nghe trước khi bắt đầu bây giờ lại quay ra trách tôi? Hứa Hân, tôi có một câu muốn nói với cô, cô nghe cho kỹ, người khác giúp cô là vì cảm tình, không giúp cũng chẳng phải là trách nhiệm của họ, cô chờ điện thoại của chị Từ mà nghe mắng đi" Lý Hiểu Linh đầy đắc ý quay người rời đi, để lại Hứa Hân đứng im tại chỗ.
Hứa Hân nhìn lại chiếc tai nghe hỏng để trên mặt bàn, trước khi cô lên sân khấu đã kiểm tra kỹ càng, nhưng hiện tại một đầu kết nối của tai nghe lại bị bẻ gãy.
Tác giả có lời muốn nói:
Sầm Bắc Đình: Are you ok?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.