*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bọn họ đều chỉ là những cô gái bình thường, không được huấn luyện đặc biệt để đối mặt với những tình huống nguy hiểm như thế này, vì vậy chỉ có thể làm theo bản năng. "Bum! Bum!" Tiếng súng lại vang lên về phía này, có lẽ trời tối nên cả hai may mắn tránh thoát, nhưng hai chân họ bất giác mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất. Quân Dao bình tĩnh hơn Từ Mạn Nhu một chút, cô nắm tay Từ Mạn Nhu, kéo cô ấy chạy vào rừng. Phía trong kia càng nhiều cây và tối tăm hơn, như vậy bọn họ có cơ hội trốn thoát lớn hơn. “Bùm! Bùm!” Tiếng súng vẫn đuổi theo không dứt. “Á!” Quân Dao kêu lên. “Chị sao thế?” Từ Mạn Nhu vội vàng hỏi. “Không sao, chạy mau!” Quân Dao cắn chặt răng, kéo Từ Mạn Nhu chạy về phía trước. Vai trái của cô đau đến tê đi, nhưng cô vẫn cắn chặt răng, không kêu nửa lời. Bọn họ đã khuất trong rừng cây rậm rạp tối tăm, tiếng đạn cũng nhỏ dần rồi thưa thớt. Lúc này hai cô gái mới dám chậm bước chân. “Chị bị thương ở đâu, để em xem.” Từ Mạn Nhu quay qua nói. “Ở vai, nhưng chỗ này tối lắm, bây giờ cần thoát ra khỏi đây đã” Quân Dao thở hổn hển, cố gắng nói. Từ Mạn Nhu nhìn quanh, xung quanh đây quá tối, lại giữa rừng rậm âm u, có quá nhiều nguy hiểm. “Chị ngồi xuống đây đi, để em đi quanh đây xem có cách gì không? Quân Dao gật đầu, ngồi dựa vào một thân cây to, hít sâu từng ngụm không khí để đỡ cảm giác đau đớn nơi vai trái. Từ Mạn Nhu đi vòng quanh, không dám đi xa vì sợ lạc mất Quân Dao, nơi đây tối như thế, cách vài mét đã khó nhìn thấy nhau, nếu đi xa rất dễ lạc mất, lúc đó càng nguy hiểm hơn. “Chị, em dìu chị đi tìm đường ra khỏi đây nhé. Chị có biết đường ra không?” Từ Mạn Nhu đã lo đến phát khóc rồi. “Xa lắm, chị ngồi ô tô nên không nhớ chính xác, nhưng ô tô cũng phải đi tầm hơn mười phút, chúng ta không đi bộ nổi đâu.” “Vậy làm sao bây giờ? “Em cầm máu giúp chị...” Quần Dao hổn hển nói. Từ Mạn Nhu cố gắng căng mắt lên, trên người Quân Dao có áo và áo vest, nhưng áo vest quá dày, không thể dùng băng bó được, Từ Mạn Nhu thì có mặc một chiếc áo hai dây cúp ngực kiểu dáng sexy và một chiếc áo lửng mỏng khoác ngoài. Cô ấy liền cởi áo khoác, cuốn quanh vai trái cho Quân Dao, không biết có ổn hơn không. Mặc dù Từ Mạn Nhu cố gắng băng bó thật nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến Quân Dao kêu lên đau đớn. “Chị CỐ chịu.” Từ Mạn Nhu an ủi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]