Xung quanh cô tối om, nhưng mắt đã quen bóng tối nên cũng có thể miễn cưỡng nhìn ra được vài thứ, cô đưa tay vào trong túi tìm điện thoại, nhưng lúc này trái tim Quân Dao như hóa đá, cả cơ thể cứng đờ. Vừa rồi cô bỏ vào chiếc túi xách nhỏ cầm tay, đặt ở trên bàn.Vì thấy có chuyện lạ chạy ra tìm Tiểu Hoa rồi mọi chuyện lộn xộn, bọn họ vội vàng chạy trốn nên cô quên luôn chiếc túi nhỏ trên bàn, bây giờ trong người cô không có điện thoại, không thể liên lạc với Cố Tư Bạch được. Trong lòng nóng như lửa đốt, không biết tình hình bên kia thế nào, chỉ có thể nghe được những âm thanh ghê rợn. Quân Dao núp sau một thân cây to, nhìn về hướng đó. Nhưng lúc này, khi mắt đã có thể nhìn được trong bóng tối tốt hơn, cô thấy cách đó không xa là mấy chiếc xe đỗ, đều là loại xe việt dã to lớn hầm hố, nhưng lọt thỏm ở giữa là một chiếc xe thể thao. Sau chiếc xe thể thao đột nhiên bật mở, một bóng hình mảnh mai chạy ra, nhìn ngó xung quanh rồi khom người đi vòng lên. Dưới ánh sáng của những cột đèn cao áp phía ngoài sân đã được bật lên, Quân Dao nhận ra đó là một cô gái. Cô vô cùng ngạc nhiên, sao lại có người chui ra từ cốp xe thể thao đó, còn là con gái, cô nheo mắt, cố gắng nhìn kĩ. Hình như người từ những chiếc xe kia đều đã rời khỏi đó, đang tiến vào tòa nhà. Trái tim Quân Dao một lần nữa nảy lên, nếu bọn họ vào được tòa nhà rồi, vậy thì những người trong đó rất nguy hiểm. Cô càng hận bản thân. mình hơn, tại sao lại không mang điện thoại theo, như thế bây giờ có thể cầu cứu bên ngoài được rồi. Bàn tay cô bấu chặt vào thân cây đến nỗi xước da chảy máu cô cũng không hề hay biết, hai mắt chăm chăm nhìn về phía tòa nhà. Lúc này, bóng người kia cúi người đi ra khỏi chỗ bóng mấy chiếc xe, ánh sáng hắt vào khuôn mặt cô gái, Quân Dao trợn mắt kinh ngạc khi nhận ra người đó. Từ Mạn Nhu! Quân Dao không thể tin nổi vào mắt mình, thân hình mảnh mai đang đứng nép mình bên một chiếc xe việt dã kia chính là Từ Mạn Nhu. Không phải cô ấy đang ở trại trẻ mồ côi và chuẩn bị tìm việc để đi làm kiếm tiền đi học lại sao? Tại sao lại ở đây? Từ Mạn Nhu có mặt ở đây, vậy những người kia đều là người của Hoắc Thiên Phong? Trái tim Quân Dao nghẹn lại, rõ ràng bọn họ mới thắng tổ chức của Hoắc Thiên Phong mà, tại sao bọn họ có thể khôi phục lực lượng và tìm được nơi này. Từ Mạn Nhu cúi người xuống sát đất, muốn đi vào nhưng súng đạn quá kinh khủng, cô ấy chỉ có thể sốt ruột đứng bên ngoài, nhìn về phía xa xa kia. “Mạn Nhu, sao em lại ở đây?” Một giọng nói vang lên cách đó không xa làm Từ Mạn Nhu giật nảy mình, suýt ngất đi. Nhưng giọng nói này rất quen, cô ấy lập tức quay đầu, nheo mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, “Chị, là chị phải không?” “Chị đây, mau qua đây” Quân Dao vừa rồi đã lặng lẽ tiếp cận phía sau Từ Mạn Nhu, thấy không có ai khác mới lên tiếng gọi cô ấy. Từ Mạn Nhu lập tức chạy qua chỗ Quân Dao, ôm chầm lấy cô. “May quá, chị không sao?” “Sao em lại ở đây?” “Chuyện dài lắm, chạy mau đi” Từ Mạn Nhu kéo tay Quân Dao, chạy trốn khỏi chỗ những chiếc xe. Bọn họ mới chạy được vài bước “vèo” một tiếng, một viên đạn bắn qua, ghim thẳng xuống đất khiến bụi đất tung mù mịt, cả hai cô gái cùng chết sững, theo bản năng quay đầu lại nhìn. Hình như có kẻ thấy động tĩnh nên bắn về phía này. Hai người lập tức cúi sát người xuống đất, tiếp tục bỏ chạy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]