Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300
Chương sau
Giọng nói này vang từ xa đến gần, khiến Phó Minh Thành kinh hãi đến mức suýt ngã nhào. Ông ta ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy một ôn3g lão mặc áo thời Đường màu đen đang chậm rãi đi tới, bước chân vững vàng cuốn theo cả gió. Phó Minh Thành không nhận ra Mục Hạc 1Khanh. Với địa vị của ông ta hoàn toàn không tiếp xúc được với nhà họ Mục. Suy cho cùng, nhà họ Phó mà ở Đế đô thì cũng chỉ là 9gia tộc tầng thứ như nhà họ Tô thôi, còn cách quá xa nhà họ Mục đứng đầu giới quý tộc. Những điều này cũng không cản trở việc Phó3 Minh Thành đoán ra thân phận của ông lão mặc áo thời Đường. Ông ta lập tức siết chặt tập tài liệu trong tay, mở miệng thăm dò: “Xin hỏi,8 lão tiên sinh đây là…” Mục Hạc Khanh liếc nhìn ông ta một cái, không đáp lời. Bên cạnh, Mục Thừa tiến lên, lạnh nhạt nói: “Ông chủ họ Mục.” Nghe thấy cái họ này, tất cả người nhà họ Phó trong linh đường đều thay đổi sắc mặt. Nhà họ Mục, Mục Hạc Khanh, như sét đánh bên tai. Một nhân vật tầm cỡ như thế lại chạy từ Đế đô đến viếng Ông cụ Phó nhanh vậy ư? Ba gia tộc lớn khác còn chưa thấy ai đến nữa là. Thoáng chốc, Phó Minh Thành sợ đến toát mồ hôi lạnh: “Hóa ra ông Mục hạ cổ đến thăm, nhà họ Phó rạng rỡ hẳn lên, thật sự xin lỗi vì không thể tiếp đón từ xa.” “Không cần cậu đón.” Mục Hạc Khanh lạnh tanh: “Quỳ đi đã, quỳ đủ ba ngày ba đêm rồi hẵng nói tiếp.” Phó Minh Thành sửng sốt: “Ông Mục, ông…” Mục Hạc Khanh không để ý đến ông ta nữa, quay đầu gọi: “Mục Thừa.” “Vâng, ông chủ.” Mục Thừa khẽ gật đầu, tiến lên, trực tiếp đà bả vai Phó Minh Thành xuống, bắt ông ta quỳ xuống trước quan tài Ông cụ Phó. Tuy Mục Thừa không phải cổ võ giả nhưng cũng là người có luyện võ, đương nhiên Phó Minh Thành không thể nào đọ sức nổi. Phó Minh Thành bị ép quỳ xuống đất đánh rầm một tiếng, tầm mắt nhìn thẳng vào tấm ảnh đen trắng của Ông cụ Phó trên linh đường. Ông ta hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng lên. Ông ta cắn răng: “Ông Mục, ông có ý gì?” Mục Hạc Khanh thắp ba nén nhang xong mới xoay người nói: “Không nhìn quen con cháu của Nghĩa Xương bất hiếu, còn hùng hổ dọa người như thế.” Ảnh mắt sắc như d.a.o của ông lần lượt quét qua Phó Nhất Trần, Phó phu nhân và Phó Tam gia. Phó Nhất Tài là người ham ăn lười làm thực sự, nào chịu nổi ánh nhìn của Mục Thừa Khanh, hai chân ông ta mềm nhũn, cứ thế khuyu dần xuống đất. “Quân Thâm, tạm thời cháu đừng làm gì.” Mục Hạc Khanh chậm rãi đi tới sau lưng Phó Quân Thâm, đặt một tay lên vai anh, thấp giọng trấn an: “Chờ xong xuôi việc của ông nội cháu rồi tính tiếp, nếu thật sự không ổn, ta sẽ giúp cháu.” Bây giờ Ông cụ Phó còn chưa mất được một ngày, đừng nói gì là qua một tuần. Người thế hệ trước luôn chú trọng đến việc túc trực bên linh cữu và tang lễ, tuyệt đối không thể bị phá hỏng, như thế là quấy rầy người chết. Thậm chí Mục Hạc Khanh biết rõ, bây giờ chuyện quan trọng nhất với Phó Quân Thâm là đưa Ông cụ Phó yên tâm ra đi. Anh sẽ không để tay mình dính đầy m.á.u tanh ngay trước linh cữu của ông cụ. Nhưng sau đó… Mục Hạc Khanh khẽ lắc đầu. Ông cụ Phó đi rồi, còn ai kiểm soát được thằng nhóc này nữa. Nó thu lại gai nhọn đầy mình, tình nguyện ở lại thành phố Hồ là vì người thân nhất của nó ở đây. Còn bây giờ, người thân ấy đi mất rồi… Phó Quân Thâm không nói gì, lại quỳ xuống, lẳng lặng nhìn quan tài gỗ. “Ông Mục.” Phó Minh Thành bị Mục Thừa khống chế, nét mặt vô cùng khó coi: “Đây là chuyện riêng nhà họ Phó, cho dù trước kia ông có là cấp trên của bố tôi thì cũng không có tư cách nhúng tay vào.” “Ơ kìa? Đây sao có thể gọi là nhúng tay?” Mục Hạc Khanh còn chưa kịp nói gì, ngoài cửa đã lại vang lên một giọng nói khác: “Đây là bề trên dạy dỗ bề dưới, một người có công trạng như ông Mục Hạc Khanh đây, đừng nói là cậu, ngay cả tôi thì ông ấy cũng có thể chỉ một mắng nhiếc. Sao lại không có tư cách ấy được?” Đây cũng là một ông lão, cũng mặc áo thời Đường màu đen. Mục Hạc Khanh hơi bất ngờ: “Vân Giản, sao ông cũng tới đây?” Nhà họ Nhiếp đầu có chút quan hệ nào với nhà họ Phó. “Chia buồn.” Ông cụ Nhiếp không nói gì, tiến lên thắp hương: “Xem ông dạy dỗ người khác.” Mục Hạc Khanh: “…” Lần này, trong linh đường không ai dám nói chuyện nữa, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Nhiếp Vân Gián! Tuy cái tên này không vang dội như Mục Hạc Khanh nhưng trong giới hào môn không ai là không biết đến. Hai người nắm quyền của hai gia tộc đứng đầu Đế đô, hôm nay lại cùng tề tựu ở thành phố Hộ. Phó Minh Thành không dám ho he câu nào nữa, ông ta nhịn nhục, không cam lòng quỳ yên trước linh cữu. Thời gian dần trôi qua, khách khứa tới linh đường viếng thăm chia buồn cũng đông hơn. Người nhà họ Chung là đến đông nhất, sau đó là nhà họ Giang. Bên phía nhà họ Doanh lại chỉ cử một thành viên ban giám đốc đến, dù sao nhà họ Doanh và nhà họ Phó cũng không có quan hệ gì. Chung Mạn Hoa không quen biết Ông cụ Phó, đương nhiên sẽ chẳng đến linh đường chia buồn, song bà ta cũng thở dài cảm thán: “Đúng là người già lắm sự bất ngờ, nói đi là đi luôn, thật sự là thể sự vô thường.” “Có lợi?” Chung Mạn Hoa sửng sốt: “Là sao cơ?” “Mẹ từng nói rồi mà? Vì có Phó Thất thiếu gia nên em gái con mới có thể tự do tùy hứng bỏ nhà đi.” Doanh Nguyệt Huyên phân tích đầy lý trí: “Nhưng bây giờ Ông cụ Phó mất rồi, địa vị của Phó Thất thiếu gia cũng tụt dốc thê thảm.” “Ở nhà họ Phó, anh ta còn chẳng tự lo nổi thân mình, làm gì còn thời gian công sức đâu mà quan tâm em gái nữa?” (D Chung Mạn Hoa nhanh chóng hiểu ra: “Đúng nhỉ, thể thì em gái con chỉ có thể trở về nhà thôi.” Không có Phó Quân Thâm chống lưng, Doanh Tử Khâm còn tự do buông thả được nữa hay sao? “Năm ngày nữa là tang lễ.” Chung Mạn Hoa ngẫm nghĩ một lát: “Đến lúc đó, mẹ sẽ đi đón em gái con về.” Doanh Nguyệt Huyên khẽ gật đầu: “Mẹ, con đi cùng mẹ nhé.” Tang lễ đã định là ngày mùng 9 tháng 11. Hôm ấy có rất đông người đến viếng, tụ hội đủ cả bốn gia tộc lớn. Vì bên Đế đô còn có công việc nên sau khi tham dự tang lễ xong, Mục Hạc Khanh và ông cụ Nhiếp buộc lòng phải ra về trước. Sau khi an táng di hài Ông cụ Phó vào nghĩa trang, cuối cùng Phó Minh Thành cũng được thả lỏng hoàn toàn. Ông ta xoay người, lạnh lùng nhìn Phó Quân Thâm một cái rồi lên tiếng: “Vừa hay các vị đều ở đây, tôi xin tuyên bố một việc.” Nghe vậy, khách khứa đang định ra về đều sửng sốt, quay đầu nhìn lại, không khỏi hoài nghi. Ông cụ Phó mất rồi, vị trí gia chủ nhà họ Phó đương nhiên sẽ rơi vào tay Phó Minh Thành. Chẳng lẽ nhà họ Phó định có hành động gì? Mục Hạc Khanh và ông cụ Nhiếp đã ra về, không còn ai nhúng tay vào việc nhà họ Phó nữa. Bây giờ, cuối cùng Phó Minh Thành cũng được nói ra những lời đã giấu kín trong lòng hơn hai mươi năm qua. Ông ta chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái, tâm trạng thả lỏng chưa từng có. “Phó Quân Thâm không phải con ruột của tôi và bà nhà, nó không phải người nhà họ Phó, không có tư cách thừa kế bất cứ sản nghiệp nào của gia đình tôi.” Phó Minh Thành cất giọng lạnh lùng: “Nhờ các vị ở đây làm chứng cho Phó Minh Thành tối, bây giờ, tôi sẽ đuổi Phó Quân Thâm ra khỏi nhà họ Phó, sau này, nó và nhà họ Phó không còn bất cứ quan hệ nào nữa!” Những lời này âm vang mạnh mẽ, như một tiếng sấm nổ đùng đoàng giữa đám đông. Tất cả mọi người đều xôn xao. Phó Quân Thâm không phải là con trai Phó Minh Thành ư?! Chẳng lẽ là con riêng của ai đây? Trong gia đình giàu có, con riêng đều không có địa vị gì. “Bố, bố điên rồi à!” Phó Dực Hàm kinh ngạc: “Sao Quân Thâm lại không phải là người nhà họ Phó chúng ta, rõ ràng em ấy là…” “Con im ngay!” Phó Minh Thành quát một tiếng: “Bố nói không phải là không phải.” Ánh mắt Giang Mạc Viễn thâm sâu hơn mấy phần. Anh ta cứ tưởng rằng Phó Quân Thâm chỉ mất đi một chỗ dựa. Kết quả bây giờ nhìn lại, Phó Quân Thâm còn chẳng phải người nhà họ Phú, quả thực không có tư cách tranh giành bất cứ thứ gì với anh ta. Anh ta dời tầm mắt, dừng lại trên người cô gái đứng phía xa, khẽ nhíu mày. Bây giờ tang lễ vừa kết thúc, không phải cơ hội thích hợp, nhưng sau này còn nhiều thời gian. Giang Mạc Viễn mím chặt môi, xoay lưng bỏ đi. Còn Doanh Tử Khâm nghe được câu này lại khẽ nheo mắt, cô giơ tay, đặt lên vai Phó Quân Thâm: “Anh…” “Yểu Yểu, không sao đâu.” Phó Quân Thầm hơi nghiêng đầu, cúi người, vẫn nhẹ nhàng xoa đầu cô như ngày thường, khẽ cong môi cười: “Để anh yên tĩnh một mình, lát nữa là ổn thôi.” Lúc nào anh cũng là người như vậy. Cố Diệp Phi Dù có đau thương đến đâu, anh cũng không bao giờ thể hiện ra ngoài. Trước nay anh luôn là người nhẹ nhàng thanh lịch, không thể hiện ra bất cứ sự chật vật thể thảm nào. Doanh Tử Khâm buông tay, nhíu mày. Cô cũng biết bây giờ anh cần được yên tĩnh nên lùi sang một bên. Song những lời của Phó Minh Thành đã khiển ánh mắt khách khứa nhìn Phó Quân Thâm trở nên bất thường, nhất là những người đã từng nịnh nọt lấy lòng anh. “Cứ tưởng là thái tử thật, hóa ra chỉ là con báo giả.” “Không phải người nhà họ Phó lại còn đòi thừa kế nhà họ Phó, đúng là mơ tưởng hão huyền.” Doanh Tử Khâm siết chặt nắm tay, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Chẳng biết Nhiếp Diệc đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào. Anh ta vẫn mặc bộ tây trang đen trong tang lễ, nét mặt lạnh tanh không chút biểu cảm. Thế rồi, anh ta chậm rãi lên tiếng: “Hai mươi năm trước, có một nhóm người tới nhà họ Phó, khí thế hùng hổ dọa người. Đến bây giờ vẫn không ai biết bọn họ đến từ đầu, đến vì điều gì.” Doanh Tử Khâm chỉ lẳng lặng lắng nghe. Nhiếp Diệc nói tiếp: “Vì bảo vệ Quân Thâm mà bà nội cậu ấy đã c.h.ế.t dưới họng s.ú.n.g của nhóm người kia.” “Ông cụ Phó cũng bị bọn chúng hạ độc, bệnh tật suốt hai mươi năm.” “Mà lúc đó, cậu ấy mới chỉ có hai tuổi, trốn trên gác xép nhà họ Phó, phải chứng kiến cảnh mẹ mình bị những người kia đánh chết.”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300
Chương sau