Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300
Chương sau
Cùng lúc đó, ở nhà họ Nhiếp, ông cụ Nhiếp đang ngồi trên sô pha đọc bảo thì nghe tiếng động ngoài cửa, ngẩng đầu lên. Vừa nhìn3 người vừa tới, ông không khỏi bất ngờ. Nhiếp Diệc mặc bộ tây trang màu đen, dáng người thẳng tắp, cao lớn lừng lững.1 “Ấy?” Ông cụ Nhiếp đẩy gọng kính lão: “Thằng bất hiểu này, sao mày lại về đây?” Từ sau khi Nhiếp Diệc gia nh9ập đội Nhất Tự, anh ta cũng chuyển ra khỏi nhà họ Nhiếp. Kể cả ông cụ Nhiếp cũng tám trăm năm không được gặp anh ta lấy một l3ần. “Ông nội Quân Thầm mất rồi.” Nhiếp Diệc khẽ nhíu mày, cũng đã quen với cách gọi của ông: “Cháu về thu dọn ít đồ đ8ạc, định tới thành phố Hồ một chuyến.” Ông cụ Phó khỏi bệnh bất ngờ, lần này ra đi cũng rất đột ngột. Nhiếp Diệc khẽ gật đầu rồi thu dọn đồ đạc bằng tốc độ nhanh nhất, đoạn định đẩy cửa đi luôn. “Khoan đã!” Ông cụ Nhiếp đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Ông đi cùng mày.” Thật ra ông cụ Nhiếp chưa từng tiếp xúc với nhà họ Phó, cũng chẳng quen biết gì Ông cụ Phó. Nhưng vì Nhiếp Diệc nên ông biết Phó Quân Thâm. Phó Quân Thâm và Nhiếp Diệc là anh em, ông lại là ông nội của Nhiếp Diệc nên không thể nào ngồi yên mặc kệ. Nhiếp Diệc khựng bước: “Được ạ.” Lần này, thành phố Hồ thật sự rối loạn. Hậu sự được sắp xếp rất nhanh, nhà họ Phó cũng có nhiều người. Đến xế chiều, Ông cụ Phó đã được đưa vào linh đường. nhà họ Phó có linh đường riêng, ngày trước các trưởng bối qua đời, các vãn bối đều sẽ túc trực bên linh cữu năm ngày. Quan tài cũng đã chuẩn bị từ hơn ba năm trước, dùng gỗ hoa lê thượng hạng. Trừ mấy nhà đã tách ra từ trước thì tất cả người nhà họ Phó đều chạy về, nhưng về cơ bản đều không có cảm giác gì. “Anh cả, di chúc đầu?” Phó Tam gia nhìn chiếc quan tài gỗ, lặng lẽ đi tới bên cạnh Phổ Minh Thành: “Bố cho ai Ngự Hương Phường thế?” Thật ra ông ta cũng chỉ hỏi vậy thôi, ông ta chỉ muốn được chia thêm chút cổ phần và bất động sản, kiểu gì thì kiểu, Ngự Hương Phường không đời nào rơi vào tay ông ta. Gương mặt Phó Minh Thành lại sầm xuống, ông ta không nói gì, chỉ nhìn người đàn ông đang quỳ trước quan tài. Phó Tam gia nhìn theo ánh mắt ông ta, sắc mặt thay đổi: “Cho thằng ranh này thật à?” Phó Quân Thâm mà xứng có được Ngự Hương Phường ư? “Quỳ sáu tiếng rồi.” Phó Nhất Trần hừ lạnh: “Ông nội cũng mất rồi, quỳ cho ai xem chứ.” Tuy nói là phải túc trực bên linh cữu những quy tắc không nhiều như ngày xưa, cũng không bắt buộc phải quỳ. Thế mà từ sau khi đưa Ông cụ Phó vào linh đường, Phó Quân Thâm đã quỳ ở đây đằng đằng sau tiếng đồng hồ. Phó Dực Hàm cất giọng lạnh lùng: “Phó Nhất Trần.” Phó Nhất Trần lập tức rụt cổ, không nói gì nữa. Anh ta không sợ Phó Minh Thành mà sợ nhất người anh cả này. Phó Dực Hàm bước tới, ngồi xuống bên cạnh Phó Quân Thâm. Anh ta rút trong n.g.ự.c áo ra một lá thư, khẽ mấp máy môi hồi lâu mới lên tiếng: “Quân Thâm, ông nội… ông nội gửi thư cho chủ.” Phó Minh Thành tìm thấy lá thư này trong ngăn kéo bị khóa, vừa thấy là gửi cho Phó Quân Thâm, ông ta đã toan xé ngay tại chỗ, lại bị Phó Dực Hàm cản lại. Nghe vậy, Phó Quân Thẩm mới ngước lên nhìn. Gió thổi bay vạt áo đen của anh, nhưng dường như anh không hề cảm thấy giá rét, cơ thể gần như đã hoàn toàn c.h.ế.t lặng. Gương mặt tuấn tú của anh tải nhợt chưa từng thấy, cặp mắt đào hoa lúc nào cũng lấp lánh ý cười phong lưu, giờ đây lại tĩnh mịch như đầm nước đen, không có lấy một biểu cảm khác thường. Phó Dực Hàm không khỏi cả kinh, đáy lòng run lên. Từ trước đến nay, anh ta chưa từng thấy Phó Quân Thâm có tâm trạng thế này. Trong ấn tượng của anh ta, người em trai này lúc nào cũng tươi cười, dù d.a.o cứa vào da thịt, nó vẫn có thể mỉm cười. Thậm chí có một khoảnh khắc, Phó Dực Hảm cảm thấy người đang quỳ trước mặt anh ta không phải là một con người sống sờ sờ, mà chỉ là một linh hồn khô héo. Phó Quân Thâm không lên tiếng, anh vẫn quỳ trước linh cữu, vươn bàn tay thon dài, chậm rãi nhận lấy lá thư rồi từ từ mở ra. Phó Dực Hàm nhanh chóng đứng dậy, tránh đi. Ông cụ Phó viết thư riêng cho Phó Quân Thâm, chắc hẳn cũng không muốn những người khác đọc được. Phó Quân Thâm cúi đầu. Chữ viết của Ông cụ Phó rất chỉnh tề, ngay ngắn nắn nót, giống hệt tác phong quân nhân của ông. Phó Quân Thâm đọc rất chậm. “Tiểu Thất, lúc cháu đọc được lá thư này, ông nội đã đi tìm mẹ và bà nội cháu rồi. Cháu đừng buồn, sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường trên đời. Ông nội sống được đến tuổi này đã vui lắm rồi. Từ mười năm trước, mấy chiến hữu cũ của ông đều lần lượt ra đi, ông cũng đã chuẩn bị trước cho ngày hôm nay. Đời ông vào nam ra bắc, còn g.i.ế.c không ít người, không có gì phải tiếc nuối nữa. Điều duy nhất ông không yên lòng là cháu. Thật ra ông nội biết cháu rất giỏi, ông nội vô dụng, không cho cháu được những thứ tốt nhất. Cháu có thể đi tới ngày hôm nay từ hai bàn tay trắng, thực sự rất giỏi giang. Cháu có đủ bản lĩnh tự bảo vệ mình, nhà họ Phó còn chẳng bì được. Nhưng Ngự Hương Phường vốn là của cháu, cháu đừng từ chối. Trong lòng cháu có nút thắt, khó mà mở lòng được. Nhưng ông nội nhìn ra rồi, bây giờ cháu đã có một trụ cột tinh thần khác, ông cũng yên tâm. Tiểu Thất, cháu mãi mãi là niềm kiêu hãnh của ông nội, ông tự hào vì cháu. Đối với ông mà nói, c.h.ế.t không phải là điểm cuối cùng, nó là điểm bắt đầu cho một cuộc hành trình mạo hiểm khác. Cháu phải nhớ rằng ông nội vĩnh viễn ở trên trời cao dõi theo cháu. Phó Nghĩa Xương tuyệt bút. Ngày 2 tháng 11 năm 2020.” Phó Quân Thâm đọc lá thư ngắn ngủi này suốt nửa tiếng đồng hồ. Anh không khóc, thậm chí ngay cả nét mặt cũng không mảy may thay đổi. Anh vẫn lẳng lặng quỳ trước linh cữu như trước, ánh mắt im lìm. Một lúc rất lâu sau, Phó Quân Thầm mới có động tĩnh. Anh cụp mi mắt, môi khẽ mấp máy rất khó nhận ra. Đương nhiên anh có thể lừa gạt rất nhiều người. Nhưng Ông cụ Phó là người thân thiết nhất của anh, sao anh có thể lừa ông được. Ông cụ Phó không nói mà giả bộ hồ đồ vì ông cũng biết, nếu những chuyện này bị đưa ra ánh sáng, nhóm người hai mươi năm trước sẽ lại tìm tới. Ông cụ Phó lo anh không đối phó được với nhóm người ấy nên đã dùng hết sức mình che chở cho anh. Thế nhưng bây giờ, người thân duy nhất của anh trên đời này cũng đi mất rồi. Anh chẳng còn gì nữa rồi. Doanh Tử Khâm cũng nửa ngồi nửa quỳ xuống, cô chẳng biết cách an ủi người khác như thế nào, chỉ khẽ giơ tay, đặt lên vai anh. Vai Phó Quân Thâm hơi run lên, anh nghiêng đầu khẽ nói: “Yểu Yểu, anh không sao.” Dùng một chút, anh mỉm cười lặp lại một lần nữa, như nói cho cô nghe, lại như thuyết phục chính bản thân mình: “Anh không sao đâu.” Nhưng hàng mi dài của anh lại khẽ run, sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt, Doanh Tử Khâm im lặng không nói gì. Ông cụ Phó bảo cô đừng nói với Phó Quân Thâm cũng vì không muốn để Phó Quân Thâm nhìn ông ra đi. Nhìn người thân nhất của mình bước từng bước về phía cái c.h.ế.t thực sự là một chuyện quá tàn nhẫn. Cô đứng dậy, đi ra ngoài. Ông cụ Phó dặn cô theo dõi việc ăn uống của Phó Quân Thâm. Bộ dạng anh bây giờ không phải điều Ông cụ Phó muốn nhìn thấy. Phó Minh Thành tiến lên, thắp ba nén nhang trước linh đường, vải một cái rồi lại dừng mắt trên người Phó Quân Thâm. Ông ta không có chút gì do dự, bước tới, đứng trước quan tài gỗ của Ông cụ Phó, nhìn Phó Quân Thâm từ trên cao xuống. “Phó Quân Thâm, ông nội mày mất rồi, ông cũng viết di chúc để lại Ngự Hương Phường cho mày, nhưng tự mày biết đấy, mày không có năng lực mà tiếp quản nó.” “Nếu mày không muốn Tập đoàn Phó thị lụi tàn trong tay mày thì bây giờ chuyển Ngự Hương Phường cho tao ngay đi. Bất luận thế nào, tao cũng đảm bảo sau này mày không phải lo cơm ăn áo mặc, thế nào?” Phó Quân Thâm ngẩng đầu lên, con ngươi màu hổ phách lạnh lẽo, tỏa ra sát khí hằm hằm: “Cút ra ngoài.” Trước giờ anh không động đến Phó Minh Thành vì Ông cụ Phó luôn hy vọng con cháu hòa thuận. Anh bèn chiều theo ý ông. Nhưng bây giờ Ông cụ Phó mất rồi. Ánh mắt này của anh khiến Phổ Minh Thành thoảng một tia sợ hãi. Lòng ông ta khẽ run lên. Phó Quân Thâm chỉ là một cậu ấm ăn chơi trác táng, chẳng lẽ còn có thực lực gì ghê gớm? Hay là có chỗ dựa gì phía Cố Diệp Phi sau? Dù sao Ông cụ Phó cũng không còn, ông ta không cần duy trì bộ mặt cha hiến con hiểu gì nữa, trực tiếp trở mặt luôn. “Đúng thế.” Phó Nhất Trần cười nhạt hùa theo: “Chẳng biết cái quái gì, dựa vào đầu mà thừa kế Ngự Hương Phường?” Phó Tam gia và mấy anh chị em khác không lên tiếng nhưng đều có ý này. Ngự Hương Phường cho ai cũng được, nhưng không thể để cho Phó Quân Thâm. “Bố, cá mày nữa, Nhất Trần.” Phó Dực Hàm sầm mặt: “Đủ rồi đấy.” Hài cốt Ông cụ Phó còn chưa lạnh, vẫn đang nằm ngay đây. Cho dù Phó Quân Thâm không phải em trai ruột anh ta nhưng đến mức phải bạc tình bạc nghĩa như vậy sao? “Dực Hàm, con đừng có làm loạn thêm.” Phó phu nhân kéo Phó Dực Hàm qua một bên, lắc đầu ra hiệu: “Bố con tự biết phải làm gì mà.” Phó Dực Hàm khẽ cau mày: “Mẹ, mẹ thừa biết Ngự Hương Phường là…” “Phải, mẹ biết.” Phó phu nhân thở dài: “Những người đã đi rồi, nếu Phó Quân Thâm hiểu cách điều chế hương, hiểu về nước hoa thì cho nó Ngự Hương Phường chẳng sao cả.” “Nhưng nó không thừa kế được cả hai thiên phủ ấy, bố con cũng chỉ muốn tốt cho nhà họ Phó thôi.” Phó Dực Hàm mất kiên nhẫn: “Đừng nói nữa, ra ngoài cả đi. Phó Minh Thành vẫn không chịu buông tha, ông ta hằm hè: “Tao mạng tài liệu tới rồi, mày chỉ cần ký tên là được.” Cuối cùng Phó Quân Thâm cũng có hành động, anh từ từ đứng lên. Đoạn ngẩng đầu, mỉm cười. “Ông già này vừa tới đã chứng kiến một màn kịch đặc sắc như thế này.” Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên một giọng nói điềm nhiên: “Phó Minh Thành, oai phong thật đấy.”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300
Chương sau