Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300
Chương sau
Ông không rời đi, cũng không lại gần mà chỉ đứng đó nhìn cô ta. Một đôi mắt không hề bị đục đi bởi tuổi già mà ngược lại còn sáng ngời, trực tiếp nhì3n xuyên qua cô ta. Gần như trong phút chốc, trái tim của Chung Tri Vãn như ngừng đập, sau lưng cô ta đổ một lớp mồ hôi lạnh, trên trán cũng 1lấm tấm mồ hôi. Trong lòng Chung Tri Vãn mọi thứ như đang đảo lộn, ngoài mặt cũng rất mất bình tĩnh, sắc mặt trắng bệnh như giấy. Cô ta khẽ 9nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ mặt như cười như khóc, giọng nói cũng rất khó khăn: “Ông… nội.” Ông cụ Chung vẫn cứ bình tĩnh như cũ, ông chắp 3tay sau lưng, lạnh nhạt nói: “Vãn Vãn, theo ông qua đây.” Nói rồi ông lên tầng trước. Chung Tri Vãn không dám làm trái ý, cô ta siết8 ngón tay, nhanh chóng đi theo. Trên mặt nóng bừng, đầu óc hơi hoang mang. Ông cụ Chung trở về từ công ty lúc nào? Ông cụ nghe được bao nhiêu? Chung Tri Vãn lại lên liếc nhìn ông cụ Chung một cái, thầy sắc mặt ông bình tĩnh, trái tim đang treo lên của cô ta cũng từ từ được thả lỏng. Ông nội cô ta rất nóng tính. Nếu ông cụ thực sự nghe thấy những gì cô ta nói, sao ông cụ có thể nhẫn nhịn được? Song vừa vào đến tầng gác trên cùng, Chung Tri Vãn liền nghe thấy hai chữ. “Quỳ xuống.” Rất lạnh, không hề có bất kỳ sự ấm áp nào. Sắc mặt Chung Tri Vãn càng trắng hơn, chân không theo sự điều khiển mà quỳ sụp xuống. Quả nhiên ông cụ Chung nghe thấy cả rồi! Ông cụ Chung lại nói: “Ngẩng đầu lên, nhìn phía trước.” Chung Tri Vãn dè dặt ngẩng đầu, thân mình cô ta run lẩy bẩy. Ông cụ Chung lại không nhìn cô ta mà chỉ vào bức ảnh trước mặt: “Nhìn ảnh của bà nội cháu. Cháu có dám lặp lại những lời cháu vừa nói ban nãy không?” “Cháu có dám nói hết toàn bộ những chuyện cháu làm trong khoảng thời gian vừa rồi cho bà cháu nghe không?” Môi Chung Tri Vãn run rẩy, nói không nên lời: “Ông nội…” Bà cụ Chung mất từ rất nhiều năm về trước. Ông cụ Chung phải bận bịu việc công ty, bố mẹ cô ta cũng có chuyện của riêng mình. Thế nên trước năm sáu tuổi, cô ta sống với bà cụ Chung. Bà cụ Chung rất tốt với cô ta, cô ta đòi gì bà cụ cũng cho, “Chung Trị Vãn, lần trước cháu nói thế nào?” Nhìn bộ dạng co rúm lại của Chung Trị Vãn, cuối cùng ông cụ Chung cũng nổi giận: “Sau đó cháu hối lỗi với ông, nói là chỉ vì chút đố kỵ nho nhỏ, nhất thời mụ mị đầu óc, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.” “Nhưng giờ thì sao? Cháu ngấm ngầm nói xấu Tử Khâm với người ngoài, mà lại toàn những lời nói từ một phía!” “Cháu có xứng với những gì ông và bà đã dạy cháu không?” Chung Tri Vãn lại run lên, không dám ngẩng đầu. Vì biết Mục Thẩm Châu sẽ không quan tâm đến những chuyện khác, càng không vì Doanh Tử Khâm mà đi hỏi thăm nên cô ta mới yên tâm nói những lời đó ra. Những người khác lại khác. Ông cụ Chung biết đầu đuôi sự việc, vừa nghe đã biết cô ta cố ý nói vậy. Cô ta luôn ngụy trang rất tốt nhưng lần này lại bị bắt ngay tại trận. Ông cụ Chung hễ nhớ lại mấy lời ông vừa nghe thấy là ông lại tức đến đau phổi. Ông càng cảu hơn: “Bình thường cháu ở trường, có phải cháu luôn đặt điều về Tử Khâm như vậy không?” Chung Tri Vãn khóc lóc, gào lên: “Không ạ!” Trường học? Gần như cả trường cấp ba đều hướng về Doanh Tử Khâm, còn gọi cái gì mà Doanh thần. Cô ta chỉ cảm thấy nực cười. Nhìn xem, dễ dàng biết bao. Chỉ dựa vào khuôn mặt, một lần đứng đầu kỳ thi giữa kỳ liền lấy được lòng của tất cả mọi người. Bao gồm cả ông cụ Chung, cũng bao gồm tất cả thầy cô giáo. “Ông, tại sao ông luôn bênh nó vậy?” Nước mắt Chung Tri Vãn không ngừng rơi, tiếng khóc càng lớn hơn: “Chẳng lẽ nó quan trọng hơn cháu ư?” “Chung Tri Vãn, thì ra cháu nghĩ như vậy.” Ông cụ Chung vô cùng thất vọng: “Cháu đặt tay lên ngực mình, tự hỏi xem, cháu có thiếu thốn thứ gì không? Mười mấy năm nay, người ông thương yêu nhất là ai?” Chung Tri Vãn cắn chặt môi. Đúng, trước đây ông cụ Chung luôn đứng về phía cô ta. Nhưng cuối năm ngoái, sau khi gặp Doanh Tử Khâm, cô ta không phải là đứa cháu duy nhất được ông yêu thương nữa rồi. Lúc ấy ông cụ Chung mới trở về, không tìm cô ta mà vội vàng báo Chung Mạn Hoa đưa Doanh Tử Khâm trở về. Cô ta biết Doanh Tử Khâm nhiều lần bị ép hiến m.á.u cho Doanh Lộ Vi, nhưng cô ta không nói cho ông cụ Chung biết. Sau này cô ta thấy ông cụ Chung đối xử tốt với Doanh Tử Khâm như vậy, đã vượt qua cô ta khiến cô ta càng không thể chịu đựng được. “Chung Tri Vãn, một ngày một đêm, cháu quỳ ở đây cho ông. Ông cụ Chung đã triệt để nhìn rõ bộ mặt thật của Chung Tri Văn: “Cháu phải cảm thấy may mắn vì cháu là con gái. Nếu cháu là con trai, giờ ông đã bắt cháu chịu gia pháp rồi.” Ai trong nhà họ Chung làm sai cũng đều bị xử lý theo gia pháp. Ông cụ Chung rời khỏi căn gác, khóa cửa lại. Quản gia nhà họ Chung cũng có mặt trước đó, lúc này mới đi qua: “Lão gia tử, trước khi tiểu thư Tử Khâm trở về, Đại tiểu thư điểm nào cũng tốt, sao bây giờ.” “Là tôi suy xét không chu đáo.” Ông cụ Chung mệt mỏi nói: “Những năm quan trọng trong quá trình hình thành tính cách, tôi đã để mẹ con bé nuôi dạy con bé một mình.” Chung phu nhân cũng là người quen với việc ngụy trang. Hơn ba năm bà ta vào nhà họ Chung mới lộ ra sơ hở trước mặt ông cụ Chung. Nhưng lúc đó bà ta đã sinh Chung Tri Vãn, cũng không gây ra chuyện táng tận lương tâm gì, cũng không thể bắt bà ta rời khỏi nhà họ Chung được. “Nhìn Vãn Vãn..” Ông cụ Chung thở dài: “Tôi sợ con bé làm ra chuyện gì khiến con bé hối hận cả đời, đến lúc ấy, chẳng ai có thể cứu nổi con bé cả.” Lúc Doanh Tử Khâm xuống sân bay, bên này đã là sáu giờ tối. Sân bay cách thị trấn nhỏ Norton mấy chục km, vì thế mà cô bắt xe đi. Doanh Tử Khâm biết, ngay từ khi cô xuống sân bay, đã có không ít người theo dõi cô. Nói là theo dõi cô thì cũng không đúng, phải nói là theo dõi rất nhiều người. Dù sao cô cũng đăng trên diễn đàn NOK là cô sẽ tự đến Đại học Norton để lấy. Vậy thì trước khi cô vào Đại học Norton, cả đoạn đường này đều sẽ bị theo dõi. Xác thực có rất nhiều người đang tìm cô, có người thực sự sống được rất lâu, cũng có vài người là gia tộc đời đời truyền lại. Là cái kiểu ông trăn trối với cháu di nguyện bắt buộc phải g.i.ế.c c.h.ế.t cô. Doanh Tử Khâm nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt hoàn toàn xa lạ phản chiếu qua cửa sổ xe, luôn cảm thấy hơi không hài lòng. Trên đường đi từ sân bay, cô đã thay đổi ba lớp cải trang. Tuy có năng lực thần toán nhưng trước khi khôi phục, không phải ai cô cũng tính ra được. Người muốn mạng của cô, chẳng ai là người bình thường cả. Điện thoại rung lên, Doanh Tử Khâm liếc nhìn số máy. Là số máy ẩn. Có điều gọi vào số của cô, ẩn cũng vô dụng, Là phó hiệu trưởng Đại học Norton gọi đến. Cả Đại học Norton, ngoài hiệu trưởng ra, cũng chỉ có phó hiệu trưởng là sống đến bây giờ. Ông ấy cũng được thuật luyện kim cải tạo cơ thể, năng lực phân chia tế bào mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường nên có được hơn 300 năm. Đại học Norton chính thức thành lập năm 1954, trước đây họ cũng từng làm việc chung với nhau. “Alô, ngài đến đâu rồi?” Phó hiệu trưởng cố nén sự kích động: “Tôi đã đi tàu điện ngầm đến đón ngài.” “Sắp rồi.” Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Nhắc nhở một chút, chúng ta bị nghe lén.” Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc. Phó hiệu trưởng đang ngồi trên tàu điện ngầm đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh giáo sư đang ngồi đối diện: “Tra xem có phải có kẻ xâm nhập vào điện thoại của ta không?” Không thể thể được. Nếu có, điện thoại của ông không thể không nhắc nhở. Ngón tay giáo sư gõ như bay trên bàn phím, sau đó sắc mặt ông cũng thay đổi: “Phó hiệu trưởng, quả thực có kẻ xâm nhập vào điện thoại của ngài. Tuy nhiên, do nó có lại lịch bất minh nên tôi không thể định vị được nó. Có điều…” Sắc mặt ông hơi kỳ lạ: “Hắn không thể xâm nhập thành công, đã bị chặn lại rồi.” Phó hiệu trưởng ngẩn người. Một hồi lâu sau, ông mới hoàn hồn, hiểu được là ai làm. Trong hơn 200 năm vị đại lão này biến mất, Trái đất cũng từ thời đại công nghiệp bước sang thời đại khoa học, kỹ thuật. Bọn họ học ngành khoa học mới rất lâu, sau đó kết hợp thuật luyện kim, thế nên khoa học kỹ thuật của Đại học Norton dẫn đầu thế giới bên ngoài. Lão đại của Liên minh hacker ẩn danh vừa xâm nhập vào là họ đã phát hiện ra ngay. Không ngờ… trình độ vận dụng khoa học kỹ thuật cao này vẫn vượt xa. Là người trong cùng một thế kỷ, tại sao họ lại gà đến vậy? Phó hiệu trưởng mặt mày xám xịt: “Ôi, lại sắp bị mắng rồi.” Bảy giờ, thị trấn nhỏ Norton đã hoàn toàn chìm trong bóng tối. Hạ Tuần cũng đến nơi. Anh ta dẫn ba học sinh vào một cái bốt điện thoại rất lớn. Trong bốt điện thoại có một chiếc điện thoại nhưng không dùng để gọi. Hạ Tuần cầm tấm thẻ thông hành cuối cùng của mình ra quệt ở khu cảm ứng. Ầm một tiếng, mặt đất dưới chân đột nhiên hạ xuống. Bốt điện thoại hệt như cái thang máy, di chuyển xuống phía dưới. Ba học sinh vừa ngạc nhiên, vừa tò mò: “Thầy Hạ, đây là đường dẫn đến Đại học Norton sao?” “Ừm lát nữa còn phải đi tàu điện ngầm nữa.” Hạ Tuần nhìn thời gian: “Thời gian khởi hành là 7 giờ 30, đến nơi là 7 giờ 50, lỡ chuyến tàu này thì chúng ta không thể vào được nữa.” Ba học sinh đều hiểu. Chẳng trách người ngoài đều không biết Đại học Norton ở đâu. Ai có thể ngờ được ở đây lại có lối vào được ngụy trang thành bốt điện thoại chứ? Rất nhanh sau đó họ đã xuống dưới lòng đất. Nơi này không khác gì so với trạm tàu. Trước mặt là đường ray, bên trên còn có tên nhà ga. Mười lăm phút sau, từ xa xa có tiếng động truyền đến, tàu điện ngầm đã đến rồi. Hạ Tuần hơi ngẩn người. Thời gian của Đại học Norton vô cùng nghiêm ngặt, sao lần này tàu điện lại đến trước năm phút? Anh ta rất nghi ngờ mà đi qua đó nhưng lại bị người phục vụ ngăn lại: “Học viên Hạ đúng không? Chuyến tàu này là phó hiệu trưởng chuyên môn đến đón người, chuyến tàu của học viên các bạn lát nữa mới đến.” “Không… không sao.” Hạ Tuần hơi bối rối, lại quay về. Nhưng trong lòng anh ta đang dâng trào sóng to gió lớn, Nhân vật thế nào mà phó hiệu trưởng phải đích thân đến đón? Anh ta ở Đại học Norton bao nhiêu năm nay, chưa từng nhìn thấy phó hiệu trưởng. Học sinh bên cạnh đột nhiên nắm lấy áo của Hạ Tuần, giọng nói hơi run: “Thầy Hạ, thầy nhìn xem, kia có phải là…là chị gái của Ôn Thính Lan không?” Hạ Tuần nhíu mày nhìn sang.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300
Chương sau