Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294
Chương sau
Đến từ app cô tự viết chương trình, phiên bản trên điện thoại của diễn đàn NOK. Vẫn là chiếc ảnh đại diện trắng t3inh, một con số. [10]: Cô từng đến Đại học Norton ư? Sao tôi nghe người bên đó nói khoảng thời gian này không có ai đến 1nhỉ? [10]: Không phải chứ, tôi nói, cô đừng tưởng cô biến mất 200 năm là người muốn g.i.ế.c cô ít đi. Có cả một gia9 tộc vẫn luôn tìm kiếm cô, là cái kiểu hận không thể ngũ mã phanh thấy cô ra ấy. [10]: Cô đến Đại học Norton thì tốt nhấ3t nên cẩn thận một chút. Chúng thà g.i.ế.c lầm một vạn cũng không tha một ngàn, chúng không quan tâm người chúng g.i.ế.c có ph8ải là cô hay không đầu. [Thần toán]: Còn lảm nhảm nữa, diễn đàn ẩn danh của anh sẽ “ẩn danh” thật luôn đấy. (10):… [10]: Tôi sai rồi, tôi tự chủ động xóa bạn. Doanh Tử Khâm đăng xuất khỏi tài khoản thần toán, lại đăng nhập tài khoản phụ Coca Trà Sữa Khoai Tây Chiên rồi mới nhét điện thoại vào túi áo. Đương nhiên cô đã thấy tin nhắn Xander gửi riêng cho cô. Nhưng giờ vẫn chưa đến lúc để gặp mặt. Gia tộc Laurent im hơi lặng tiếng nhiều năm như vậy không đơn giản chỉ vì Xander đã chết“. Quả thật chuyến đi tới Đại học Norton lần này của cô cũng ẩn chứa rất nhiều tai họa ngầm. May mà so với khoảng thời gian mới trở về Trái đất, năng lực thần toán của cô đã hồi phục rất nhiều. Tuy rằng còn cách xa thời kỳ đỉnh cao của cô nhưng chuyến đi châu Âu này, nguy hiểm có thể được giảm đi không ít. Doanh Tử Khâm đẩy cửa rời đi. Mong rằng không gặp người quen cũ. Lúc này, phòng thẩm vấn. “Anh cảnh sát, sao các anh có thể bắt người lung tung chứ?” Mặt Bạch Thiêu Thị tái mét: “Chúng tôi đã làm gì ư?” Sau khi cô ta bị Thanh Trí cho thôi việc liên trở thành kẻ thất nghiệp, Tuy rằng cô ta có chút quan hệ với bên Để đồ nhưng cô ta cũng không quan trọng đến mức khiến người ta phải đối đầu với Thanh Trí giúp cô ta. Đang lúc cô ta tìm việc ở nhà thì có hai cảnh sát đến, sau đó dẫn cô ta đến nơi này. “xúi giục trẻ con phạm tội mà còn kêu không làm gì?” Ánh mắt cảnh sát phụ trách ghi chép khẩu cung lộ vẻ chán ghét: “Suýt nữa cô hủy hoại hai thí sinh thi đại học rồi.” Nghe đến đây, tim Bạch Thiều Thi nhảy lên. Cô ta cổ dằn sự bồn chồn trong lòng xuống, dò hỏi: “Anh cảnh sát, anh nói vậy là có ý gì?” Sau khi biết Ôn Thính Lan là em trai của Doanh Tử Khâm, cô ta liền đặc biệt nói chuyện này cho Hạ Tuần biết. Quả nhiên, Hạ Tuần trực tiếp lấy đi tư cách phỏng vấn của Ôn Thính Lan. Con đường đến Đại học Norton này coi như là triệt để bị chặn lại rồi. Nhà Ôn Thính Lan nghèo như vậy, ngoài thi đại học ra thì làm được gì? Thế nên Bạch Thiếu Thi cho một nữ sinh lớp tự nhiên 500 nghìn tệ, nhờ cô bé trộm giấy báo dự thi của Ôn Thính Lan để tiêu hủy. Không có giấy báo dự thi, Ôn Thính Lan có muốn thi đại học cũng không thể. Cô ta còn nghe nói cậu mắc bệnh tâm lý, tốt nhất là có thể đả kích cậu, sau này cậu không thể thi đại học được nữa. Cô ta không làm gì được Doanh Tử Khâm, chẳng lẽ cũng không làm gì được Ôn Thính Lan? Còn về tiến độ của Ôn Thính Lan, chuyện này liên quan quái gì đến cô ta? Muốn trách chỉ có thể trách cậu ta là em trai của Doanh Tử Khâm mà thôi. “Quả nhiên là cô.” Anh cảnh sát từng học một chút về biểu hiện vi mô trên khuôn mặt con người, từ vẻ mặt của Bạch Thiều Thi có thể phán đoán được đại khái cô ta đang nghĩ gì. Vì thế anh ta càng chán ghét hơn: “Cô yên tâm, con nhà người ta không sao. Người thực sự xảy ra chuyện là nữ sinh bị cô xúi giục.” Bạch Thiếu Thi không kìm chế được nữa, buột miệng nói: “Không sao? Không thể nào!” Vậy chẳng phải cô ta lãng phí 500 nghìn tệ ư? Cảnh sát cũng lười nói nhiều với cô ta, nhấc điện thoại lên: “A lô? Được, chúng tôi sẽ xử lý ngay.” “Xin lỗi cô Bạch, bên trên gửi thông báo đến.” Anh ta đứng dậy, đeo còng tay cho Bạch Thiều Thi: “Do tình huống của cô quả nghiêm trọng, đối phương không chấp nhận hòa giải, cô vẫn nên vào trong đợi đi.” “Trong khoảng thời gian ngắn đừng hòng nghĩ đến chuyện ra ngoài. Cho cô thời gian gọi điện thoại, bảo luật sư đến đi.” Đầu Bạch Thiều Thi ong lên, không hiểu câu sau cảnh sát nói gì. Sắc mặt cô ta trắng bệch, cả người run cầm cập. “Cô ta cũng lợi hại thật, để đội Nhất Tự ra tay.” “Dù sao chuyện này cũng quá nghiêm trọng, bắt buộc phải thông báo đến mọi ban ngành.” “Tôi nhớ cô ta là giáo viên.” “Đúng thể. Vì vậy nên cấp trên nói muốn thu hồi giấy chứng nhận giáo viên của cô ta. Giờ đúng là loại người nào cũng có thể làm giáo viên được.” * Tảm tiếng sau, Doanh Tử Khâm đến châu u. Người ngoài quả thật không biết vị trí cụ thể của Đại học Norton. Có người nói nó nằm sâu trong rừng, có người nói nó nằm dưới đáy biển. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, muốn vào được Đại học Norton, bắt buộc phải ngồi chuyến tàu điện ngầm do chính Đại học Norton xây dựng. Hệt như căn cứ bí ẩn của các điệp viên trong phim. Vì thế nên có thể nói rằng, phòng thủ của Đại học Norton còn vững chắc hơn cả nhà tù Vụ Đô. Không đi chuyến tàu đặc biệt này thì dù có dịch chuyển tức thời cũng không thể đến được đó. Doanh Tử Khâm đi máy bay xuất phát từ thành phố Hồ đến một thành phố lớn bên rìa châu u, rồi phải lên một chiếc máy bay khác bay đến thị trấn Norton. Trong sân bay, người từ khắp nơi trên thế giới qua lại tấp nập. Doanh Tử Khâm tựa lưng trên ghế mềm, khép hờ mắt, ngáp một cái. Chân đột nhiên bị và phải. Cô mở mắt, cúi đầu thì thấy một cô bé tầm sáu tuổi ngã sõng soài dưới đất. Doanh Tử Khâm còn chưa kịp vươn tay đỡ cô bé đứng dậy, cô bé đã tự đứng dậy, phủi bụi trên người rồi quay đầu về phía cô. Một khuôn mặt của người phương Đông nhưng đôi mắt lại có màu xanh dương nhạt hiếm gặp. Ánh mắt Doanh Tử Khâm hơi ngừng lại. Cô chỉ có thể nhìn được tên của cô bé nhưng không thể nhìn thấy tuổi. Những thứ khác cũng không thể xem được. Vậy thì cô bé này không phải là người thường. “Cảm ơn.” Ánh mắt cô bé nghiêm túc: “Nhóc con, cháu thật đẹp, có phong phạm của ta hồi còn trẻ.” Doanh Tử Khâm hơi cúi đầu, nhấc tay nắm lấy tay phải của cô nhóc, con người chuyển động. Xương cốt cũng là sáu tuổi. “Có điều hôm nay ta có việc gấp, đi trước đây.” Cô bé cũng bắt tay cô nhưng không phải cố ý tỏ ra trưởng thành mà động tác thuần thục như người lớn: “Ta phải đi tìm cháu gái ta.” Doanh Tử Khâm gật đầu, tiện miệng hỏi một câu: “Cô bé bao nhiêu tuổi?” “Có lẽ là 16, cũng có thể đã 20 rồi. Ai, thời gian qua lâu quá, ta không nhớ rõ nữa. Già rồi, chẳng làm được gì cả.” Cô bé nhìn chằm chằm Doanh Tử Khâm rất lâu, càng nhìn ánh mắt càng thẳng, còn hơi ngạc nhiên. Cô bé gãi đầu, do dự một chút: “Nhóc con, ta cảm thấy trông cháu khá giống ta.” Còn chưa nói hết đã bị một người bể lên, là một người phụ nữ. Cô rất bất lực nói: “Tiểu thư, đừng chạy lung tung. Giờ người mới sáu tuổi, ở đây rất loạn, bọn buôn người bắt tiểu thư đi thì phải làm sao?” “Được rồi, được rồi, biết rồi.” Cô bé rất mất kiên nhẫn, đã nổi cơn giận thì quên luôn mình đang định nói cái gì. Sau khi vẫy tay chào Doanh Tử Khâm liền bị cưỡng chế bể đi. Doanh Tử Khâm cũng không nói gì, cô lại nhắm mắt đợi máy bay. Buổi tối, nhà chính của nhà họ Chung. Chung Tri Vãn dẫn Mục Thẩm Châu từ khu ngắm cảnh ven biển về. Theo sai bảo của Chung phu nhân, Chung Tri Vãn luôn cố gắng tạo mối quan hệ tốt với Mục Thẩm Châu. Đương nhiên không phải là tình cảm nam nữ gì. Chung Tri Vãn cũng biết với địa vị của Mục Thẩm Châu, cậu ta không thể kết thông gia với những tiểu thư giới nhà giàu của thành phố Hộ. Vi thể cô ta rất biết điều, căn bản không hề có những ý nghĩ khác. Có điều ngược lại Mục Thẩm Châu không hề tỏ vẻ cậu ấm nhà giàu mà vô cùng thân thiện, lại còn trò chuyện về chủ đề khác với cô ta nữa chứ. “Mẹ tôi bảo tôi đến nhà họ Doanh.” Mục Thẩm Châu hỏi vấn đề mà cậu ta vẫn thắc mắc suốt từ bấy đến giờ: “Sao lại đến chỗ của cậu vậy Tri Vãn.” Do khoảng thời gian này Để đồ không quá bình yên, Mục phu nhân muốn để cậu ta đến thành phố Hồ tránh sóng gió một khoảng thời gian, Nguyên nhân chính vẫn là vì nhà họ Mục nói bóng nói gió rằng Mục Hạc Khanh đã đến thành phố Hộ nhiều lần. Vì thể Mục phu nhân nghĩ liệu có thể gặp Mục Hạc Khanh một lần ở thành phố Hộ không? Trước đây Mục Thẩm Châu chưa từng đến thành phố Hộ, cũng cảm thấy mới lạ về con người, sự vật nơi đây. Ngón tay Chung Tri Vãn siết lại, mỉm cười: “Là do cô sợ em họ sẽ khiến cậu cảm thấy phiền phức nên mới bảo cậu đến ở bên này. Nhà họ Chung và nhà họ Doanh là thông gia, thực ra cũng không có gì khác nhau cả.” “Em họ cậu?” Mục Thẩm Châu ngẩn người: “Thế là sao?” “Cô em họ kia của tôi ấy, một lời cũng không thể nói hết được. Thực ra em ấy không phải là người nhà họ Doanh, em ấy là con nuôi nhưng đánh nhau thì hơn người.” Chung Tri Vãn mím môi: “Ở trường, em ấy chơi với đầu gấu trong trường, bắt nạt bạn học, lần trước còn ném một bạn học nữ vào thùng rác nữa.” “Em ấy cũng chẳng để thầy cô vào mắt, Thi giữa kỳ gian lận được hạng nhất, sau đó lần này em ấy không có cơ hội gian lận thì xin nghỉ dài hạn, cũng không định thi cuối kỳ nữa.” “Vậy ư?” Mục Thẩm Châu rất thất vọng nhưng cũng không nói gì. “Hơn nữa…” Ngón tay Chung Tri Vãn càng siết chặt hơn: “Em ấy còn đưa cô của mình vào tù nữa?” Mục Thẩm Chầu hơi sửng sốt: “Cậu ta là người như vậy sao?” “Ừm.” Chung Tri Văn cúi đầu: “Vì thế, cô tôi sợ cậu bị em ấy làm hư nên không để cậu ở chỗ em ấy.” “Tôi biết rồi, cảm ơn cô của cậu giúp tôi.” Mục Thẩm Châu mỉm cười gật đầu: “Có điều nghe cậu kể vậy, em họ cậu là người không ra gì, sau này cậu cũng cách xa cậu ta một chút.” Chung Tri Vãn kìm lại khóe miệng: “Dù thế nào đi chăng nữa, em ấy cũng là em họ của tôi, tôi sẽ cố gắng giúp em ấy thay đổi.” Qua mấy ngày tiếp xúc, cô ta biết Mục Thẩm Châu chỉ kết bạn với người hiền lành, tốt bụng. Mục Thẩm Chậu gật đầu nói: “Tri Vãn, tôi đi gọi video call với mẹ, cậu cũng nghỉ ngơi đi.” Cậu ta mở cửa đi vào căn phòng Chung phu nhân chuẩn bị cho Chung Tri Vãn lau mồ hôi trên trán, chuẩn bị ôn lại bài tập. Chỉ 20 ngày nữa là đến kỳ thi cuối kỳ. Lần này Doanh Tử Khâm không tham gia thi, hạng một chỉ có thể là cô ta. Chung Tri Vãn thở phào một hơi. Cô ta quay người đi, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại thì nhìn thấy ông cụ Chung đứng ở lối đi lên xuống cầu thang.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294
Chương sau