Bè trúc ở trên sông trôi một đêm, Tô Tử bất tri bất giác bị ánh mặt trời làm tỉnh lại, mở mắt ra hắn thấy Mộc Tĩnh, xung quanh người còn có một vòng sáng ôn hòa. Người nọ xoay người lại, cười rộ lên rất đẹp, nhẹ nhàng gọi tên hắn, “Tô Tử, dậy xem mặt trời mọc.”
Tô Tử hơi hơi sững sờ, phân không rõ vì mặt nước sáng hay người này sáng.
Mộc Tĩnh ở trước mặt hắn quơ quơ tay, “Tỉnh chưa? Hay đang mộng?”
Tô Tử trừng mắt nhìn hắn, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh.
Mộc Tĩnh chỉ cười, nói, “Sau khi ngươi ngủ, ngươi nói rất nhiều làm ta giật mình.”
Tô Tử cả kinh, khẩn trương nói, “Ta nói cái gì?” Hẳn là sẽ không nói với Mộc Tĩnh…
“Ngươi nói…” Mộc Tĩnh cố ý thừa nước đục thả câu, nhìn Tô Tử càng ngày càng sốt ruột mới lên tiếng, “Ngươi nói Mộc Tĩnh là người tốt!”
Loại này vừa nghe là biết Mộc Tĩnh nói đùa, làm cho Tô Tử an tĩnh trở lại. Người này lại giỡn, Tô Tử nhịn không được hung hăng đạp hắn một cước.
Mộc Tĩnh cười ha ha, vươn tay xoa mái tóc hỗn độn của Tô Tử, “Giờ tỉnh chưa? Còn buồn ngủ không?”
Bàn tay ấm áp chạm vào mái tóc, trái tim Tô Tử lập tức đập mạnh, cuống quít đẩy tay hắn ra.
“Giận rồi sao?” Mộc Tĩnh thu tay, thấy Tô Tử vẫn cúi đầu không phản ứng, Mộc Tĩnh tiến sát tới nói, “Sẽ không giận chứ?”
Tô Tử cúi đầu càng lúc càng thấp, Mộc Tĩnh cảm thấy tiểu tử này đừng nên cúi nữa, vươn tay nâng mặt hắn lên, Mộc Tĩnh kinh ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thich-khach/267971/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.