Tô Tử một mình bước đi ở phía trước, Mộc Tĩnh theo sau, lúc này đã chọc người ta giận, trong lòng Mộc Tĩnh có chút sốt ruột.
Người phía trước đột nhiên dừng lại, Mộc Tĩnh chạy lên hỏi, “Sao vậy?”
Tô Tử nhìn góc đường cách đó không xa.
Theo tầm mắt Mộc Tĩnh nhìn thấy có mấy đại hán vây quanh một đôi chủ tớ, trong đó có một đại hán giơ côn lên uy hiếp, thiếu gia kia lập tức nấp sau người hầu, để hắn đỡ cho mình.
“Phỏng chừng là đòi nợ đi.” Mộc Tĩnh vốn lơ đểnh, lại phái hiện Tô Tử cả người phát run tay nắm chặt tới trắng bệnh, “Ngươi biết người nọ?”
Tô Tử lắc đầu.
Mộc Tĩnh không rõ sao Tô Tử lại kích động như vậy, “Chúng ta tới giúp không?”
Thấy Tô Tử không phản ứng, Mộc Tĩnh tự mình bước về phía góc đường, mới đi được vài bước lại bị Tô Tử nắm áo lại, “Tô Tử?”
“Chuyện của người ta, đừng quản.” Tô Tử bình tĩnh nói.
Mộc Tĩnh lại nhe răng cười với hắn, “Mẹ ta nói không thể thấy chết mà không cứu. Huống chi người hầu kia bị đánh tới đáng thương, ta đi giúp hắn.”
Không để ý tới Tô Tử đang kinh ngạc, Mộc Tĩnh chạy về phía góc đường. Võ công của hắn chỉ thuộc dạng thường thôi, đối phương nhiều người lại cầm vũ khí, cũng may tuần tra đi ngang lúc này mới không bị đánh nhiều.
Đôi chủ tớ kia thừa dịp đang loạn lập tức chạy trốn cũng không nói lời cảm tạ, Tô Tử nhìn Mộc Tĩnh không ngừng xoa xoa vết thương, lạnh nhạt nói, “Xứng đáng.”
Mộc Tĩnh chớp mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thich-khach/267970/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.