Nhìn tấm ảnh trên tay, Vũ Quân Thành không khỏi có chút sửng sốt. Lại là cậu thanh niên này. Lần này anh đã chắc chắn hơn, chính là người đã diễn nhạc kịch khi đó, nụ cười này, ánh mắt sáng ngời không thể lẫn đi đâu được.
-Vũ tiên sinh cũng thấy đẹp đúng không.- Hà Văn cười- Cậu ấy nói, chỉ là chụp chơi khi về quê, là do một người bạn chụp hộ, cậu bạn kia đăng trên mạng, cậu ấy cũng không ngờ sẽ nổi tiếng đến vậy. Quần áo không cầu kỳ, cũng không có trang điểm, bất quá vì cậu ấy vốn dĩ cũng trắng...hơn nữa, chụp dưới ánh mặt trời, bối cảnh lại là trong vườn hoa cải vàng cỏ xanh, thực sự rất nổi bật.
Vũ Quân Thành gật đầu, anh rất thích tấm ảnh này. Nhưng đương nhiên không thể mở miệng trực tiếp xin từ Hà Văn. Bạch Nhất Thiên giấu bàn tay đang nắm chặt dưới bàn, duy trì nụ cười cứng ngắc
-Chúng ta ăn thôi, đừng để thức ăn nguội.- Y lên tiếng
Vũ Quân Thành nhìn chằm chằm Hà Văn đem tấm ảnh cất vào trong túi, anh khẽ mỉm cười.
Vũ Quân Thành về đến nhà, ngay lập tức lên mạng tìm kiếm bộ ảnh đó, đúng là đứng đầu nhiều bài báo từ mấy tuần trước. Anh không nghĩ, cậu ấy lại có nụ cười đẹp đến như vậy. Đôi mắt nhìn vào ống kính máy ảnh khi đó như nhìn thẳng vào anh, Vũ Quân Thành phiền muộn.
Anh không biết, rốt cuộc với người này, anh muốn làm gì nữa. Anh thừa nhận, vì nụ cười rạng rỡ kia giống Lục Nhiên, tuy không phải là kiểu cười đó, nhưng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-the-quay-lai-nhin-em-khong/97343/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.