Hạ Dương nhìn Tô Dịch Lam, thấy ông mỉm cười, bất giác cậu cũng mỉm cười theo. Cậu cúi đầu chào khán giả
Hạ Dương hít một hơi thật sâu, cậu chậm rãi nhắm mắt, đó là cách cậu giữ bình tĩnh, chuẩn bị bắt đầu diễn.
Hạ Dương vào vai Tống Bằng. Nhẹ nhàng mở hai mắt, Tống Bằng khụy xuống, động tác vươn tay ra phía trước giống hệt Tô Dịch Lam khi nãy
Cúi đầu, bàn tay thu lại đặt lên ngực, gương mặt non nớt cứng ngắc, đôi môi hé mở, muốn nói thành lời nhưng lại bị nghẹn lại bên trong.
-Phương Nhi...nàng có nghe thấy ta nói không...có thể cho ta biết được không...
Nước mắt chậm rãi rơi, hai bàn tay nắm chặt thành quyền chống xuống đất, Tống Bằng nghẹn ngào thêm một lần kêu tên của người yêu
-Phương Nhi...ta làm sao có thể tiếp tục sống, khi trên thế gian này...không còn bóng hình của nàng nữa. Thật xin lỗi!
Tống Bằng vẫn quỳ gối, bắt đầu cất tiếng hát
Nếu có thể để gió mang đi, xin hãy mang tiếng hát của ta đến cô ấy
Nếu có thể để mưa mang đi, xin hãy mang những giọt nước mắt của ta đến người
Đem tất cả những chân tâm quý giá nhất tặng cho người,
Cớ vì sao người vẫn bỏ mặc ta nơi đây
Mùa đông lạnh băng giống như trái tim ta lúc này
Một chút cũng không muốn sưởi ấm, một chút cũng không muốn đập
Tâm ta...đã vì người mà chết rồi
Đến câu cuối cùng, Tống Bằng ngân dài, tiếng hát hòa trong sự phẫn uất lẫn đau đớn mà không còn rành mạch, tiếng khóc làm cả khán phòng im lặng. Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-the-quay-lai-nhin-em-khong/97342/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.