Hạ Dương nhìn theo bóng dáng của Vũ Thiên Kỳ nhanh chóng rời đi mà cảm thấy quen thuộc nhưng bởi vì công việc bận rộn cho nên đã nhanh chóng quên chuyện này. Hạ Dương là học viên tài năng của giáo sư John, luôn được đánh giá cao và nhận được sự yêu mến của ông bởi nhiều bởi vì tính cách của cậu. Cuối tuần này Hạ Dương được mang tranh của mình đến buổi triển lãm nhỏ của giáo sư John ngay tại phòng tranh của ông. John Stephen là một giáo sư chuyên về mỹ thuật hội họa, nói được 3 thứ ngoại ngữ, đã từng sang nước C làm việc, trước kia còn là nhà thiết kế cho nhiều hãng nổi tiếng, cho nên phòng tranh của ông luôn được mọi người yêu thích. Lần này tranh của Hạ Dương cũng được trưng bày ở một góc nhỏ là sự cố gắng nỗ lực rất lớn của cậu, chứng tỏ bản thân đã có một bước tiến lớn trong con đường hội họa của mình.
-Không phải khẩn trương, những gì đã được tôi đánh giá nhất định sẽ không đơn giản, không tầm thường.
-Cảm ơn giáo sư rất nhiều. Đây là sự khích lệ và động lực lớn nhất cho tôi.
John bật cười gật đầu rồi bước ra ngoài. Hạ Dương nhìn lại một lần nữa bốn bức tranh của mình rồi mỉm cười. Cậu lấy bút danh là Summy, nghe có vẻ trẻ con nhưng Hạ Dương thích cái tên như vậy. Ngoài dự đoán của Hạ Dương, tranh của cậu được khá nhiều người chú ý hôm nay. Lần triển lãm nhỏ này John đã cho trưng bày các bức tranh của vài học viên tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-the-quay-lai-nhin-em-khong/2096828/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.