Cho đến bây giờ khi ở ngay trước nhà của Hạ Dương, Vũ Quân Thành vẫn không thể ngờ được cậu lại có quyết định đột ngột như vậy. Chỉ mới vài ngày không thấy Hạ Dương, thêm cái cảm giác sắp được gặp cậu, anh lại càng thấy nôn nao trong lòng. Vũ Quân Thành có điểm buồn cười, bản thân đã trưởng thành như vậy, sao lại cảm thấy giống như yêu đương lúc còn niên thiếu đến thế...
Hai người ngồi ở quán trà nhỏ trên vỉa hè đối diện với nhà của Hạ Dương đã nửa tiếng. Vũ Quân Thành vẫn chăm chú nhìn ra bên ngoài, Trịnh Vương thì thỉnh thoảng nói chuyện vài câu với bồi bàn cho đỡ nhàm chán.
Trời lúc nãy đang nắng thì bỗng nhiên bây giờ lại sầm sì, mây đen kéo đến che cả một khoảng trời đang trong xanh.
Mưa bắt đầu rơi. Mọi người đều chạy thật nhanh về nhà hoặc tìm chỗ trú mưa. Khi ấy thấp thoáng trong cơn mưa bóng dáng bé nhỏ quen thuộc, anh bật dậy làm Trịnh Vương bị giật mình.
Người trước mặt dù cho lẫn trong cả biển người, dù cho thời khắc hiện tại ồn ào náo nhiệt đến bao nhiêu, dù là trong màn mưa dày đặc, anh đều có thể nhận ra. Hạ Dương đang cầm ô đứng trước hiên nhà cậu, để đồ vừa mua ở siêu thị về xuống bên cạnh để tìm chìa khóa mở cửa.
Trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người. Hạ Dương đem tầm mắt của mình nhìn lên, chiếc ô trên tay suýt bị rơi xuống. Hai mắt Hạ Dương mở tròn, đôi môi vì bị bất ngờ mà không khép lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-the-quay-lai-nhin-em-khong/2096821/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.