Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
:
Học sinh chính trực anh dũng chiến đấu với giáo sư tà ác.
Hạ Triêm thầm nghĩ, thấy tui bị ông làm cho sốt hết cả ruột sắp khóc đến nơi bộ vui lắm hả, có cảm giác thành tựu lắm hay sao.
Cậu ghét mấy giọt nước mắt chẳng đáng xu nào của mình, cứ hễ quýnh lên là dễ dàng rơi ra, lúc cãi nhau với người khác cũng thế, chưa nói được hai câu đã muốn khóc rồi.
Từ Vi Trần hỏi cậu: "Tôi bắt nạt ngài sao?"
Hạ Triêm: "Không có."
"Cúp học buổi đầu tiên đúng lắm à?"
"Không đúng."
Từ Vi Trần: "Vậy ngài cứ ở đây thong thả khóc đi."
Cuối cùng Hạ Triêm hỏi hắn: "Giáo sư, thầy thật sự không cho em cơ hội ạ?"
"Ngài rất xốc nổi..." Từ Vi Trần nói, "Lớp của tôi không dành cho người muốn kiếm tín chỉ, mà chỉ dành cho những ai muốn học nó thôi."
Hạ Triêm đỏ vành mắt, thiếu điều đã cho Từ Vi Trần một cú.
Cứ cho là cậu kiếm tín chỉ đi, làm như trong hơn 100 người đang ngồi đây không có ai giống cậu vậy á.
"Tôi không tước quyền dự thính và kiểm tra của ngài, chỉ là học kỳ này ngài sẽ không có điểm quá trình, ngài có thể tùy ý trốn học hoặc đến muộn về sớm đều được." Từ Vi Trần cuối cùng cũng hạ cho cậu một phán quyết.
Hạ Triêm thật sự sắp gục ngã, vốn dĩ đây đã là một môn rất khó, không có điểm quá trình mà chỉ dựa vào thi học kỳ thì làm sao cậu có thể đủ điểm để qua môn được.
Hạ Triêm hoảng hoảng hốt hốt trở lại ký túc xá, mấy đứa bạn cùng phòng đều ra ngoài chưa về, trong lòng cậu đầy ngập oan ức không có chỗ phát tiết.
Cậu hỏi trong nhóm cậu lạc bộ: Tụi bây có ai cúp tiết đầu tiên lớp của Từ Vi Trần chưa?
Bên dưới là một ề dấu chấm lửng.
Một lát sau, trưởng câu lạc bộ nhắn tin riêng cho Hạ Triêm: Mày sao vậy? Chán sống cúp lớp của Từ Vi Trần hử?
Hạ Triêm: Hôm đó diễn show thương mại không phải sao, sau đó em cúp tiết, xong em cũng quên mất thứ sáu khai giảng lớp của Từ Vi Trần.
Trưởng câu lạc bộ: Hài, cũng không trách mày được, đi show với đi học cái nào quan trọng hơn chứ? Để chị nói cho mày biết chuyện này nè, hồi trước chị có đứa bạn vô trễ lớp của Từ Vi Trần, kết quả ổng không cho người ta vào luôn, là con gái luôn đó nha, khóc cỡ nào cũng vô dụng, lớp đó rất quan trọng với nó, trước đó nó trượt vài môn rồi, nếu trượt thêm một môn sẽ bị thôi học.
Hạ Triêm: Vậy sau đó thì sao
Xã trưởng: Mày không nghe chị nói là "trước kia" có một đứa bạn à?
Hạ Triêm:...
Mình đâu chỉ đến muộn, mình còn chẳng đến lớp nữa kìa, hơn nữa còn là tiết đầu tiên luôn mới ghê.
Từ Vi Trần này, sao lại bụng dạ hẹp hòi không nói tình người như thế chứ?
Bạn cùng phòng vừa về tới đã bật ngón cái với Hạ Triêm, "Hạ ca, mày đỉnh thiệt."
"Tao làm sao?"
"Tao nghe kể sự tích đối đáp vẻ vang của mày với Từ Vi Trần rồi, tao cảm thấy mày rất dũng cảm, chân thành bái phục mày."
Hạ Triêm không hiểu, cùng lắm thì trượt học kỳ này học kỳ sau thi lại thôi, sao hết người này đến người khác đều làm như cậu sắp xuống lỗ đến nơi vậy.
Bạn cùng phòng đúng lúc nhắc nhở: "Mày đừng quên, Từ Vi Trần không chỉ dạy một môn thôi đâu."
"Học kỳ này mày đắc tội ổng, nói không chừng học kỳ tới đổi môn có thể có cuộc tương phùng lãng mạn với ổng đó."
Hạ Triêm: "Ai đó mau tới cứu con với."
"Đây chính là chỗ đáng sợ của Từ Vi Trần, mày tự cầu phúc đi."
Thứ năm, trong lúc Hạ Triêm đang ăn ở nhà ăn thì gặp phải người cậu không muốn gặp nhất.
Cậu lựa chọn giữa mặt mũi và điểm số một chút, cuối cùng vẫn đi đến trước mặt Từ Vi Trần, cố gắng thể hiện thái độ lịch sự, chào hỏi hắn: "Giáo sư Từ, thầy cũng ăn trong nhà ăn của trường ạ?"
Từ Vi Trần ừ một tiếng, cũng không nói nhiều.
Hạ Triêm có việc cầu người, chỉ có thể hạ thấp tư thái, "Có phiền em với thầy ghép bàn không ạ? Nếu không phiền thì em ngồi ăn ở đây nhé."
Từ Vi Trần không lên tiếng, cậu bèn ngầm thừa nhận là đồng ý.
"Giáo sư Từ, thầy thật sự không thể khai ân ngoài vòng pháp luật một lần sao ạ? Thực ra em cực kì thích kinh tế học, luôn khát khao được đến lớp của thầy, em..."
Mấy cái rắm cầu vồng còn lại của cậu còn chưa thổi xong, đã trơ mắt nhìn Từ Vi Trần xách cặp lên, đứng giữa bọn họ.
Nãy giờ Hạ Triêm vẫn đang nén giận nói chuyện với hắn, nếu không phải cậu sợ vướng vào Từ Vi Trần sẽ không thoát được, thì ai muốn ăn nói khép nép mà cầu cạnh hắn chứ.
"Giáo sư Từ ơi, Từ đại giáo sư à, thầy châm chước đi mà." Hạ Triêm đặt cằm lên cặp, chớp chớp đôi mắt to vô tội, "Em thật sự rất muốn học lớp của thầy mà."
Từ Vi Trần rốt cục bị quấy rối đến mức không thể chịu được nữa, "Lúc ăn cơm, có thể không nói chuyện không?"
Hạ Triêm: "Ồ."
Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống lại.
Một lát sau, Từ Vi Trần lấy khăn tay trong cặp ra lau miệng, nói với Hạ Triêm: "Nếu như ngài thật sự thích môn của tôi như vậy, không có điểm quá trình đối với ngài hẳn là ảnh hưởng cũng không lớn."
Từ Vi Trần nói xong liền tao nhã rời đi.
Hạ Triêm tự ôm đá đập vào chân mình, chán nản đến nỗi cơm cà ri sườn heo cũng không còn thơm nữa.
Tiết cuối chiều thứ sáu, kinh tế vi mô của Từ Vi Trần.
Dù muốn dù không, Hạ Triêm vẫn đến lớp, cậu luôn nghĩ chỉ cần mình biểu hiện tốt một chút Từ Vi Trần chắc chắn sẽ không tuyệt tình như vậy nữa, nếu như Từ Vi Trần thấy mình không có điểm quá trình mà vẫn tích cực lên lớp, hắn nhất định sẽ cảm động chết mất thôi, nói không chừng không cho điểm quá trình chỉ là hù dọa cậu, mục đích là để thử thách sự chân thành của cậu.
Lúc Hạ Triêm bước vào lớp đã chào Từ Vi Trần một cách thật tôn trọng, chậm rãi nói: "Chào —— giáo —— sư —— "
Kết quả Từ Vi Trần không hề có biểu cảm gì, hoàn toàn hờ hững.
Hạ Triêm lập tức phát cáu vì thái độ không lạnh không nhạt này của hắn, cậu tự nghĩ dù sao mình cũng không có điểm quá trình, nói thế nào cũng không thể khiến cho gã họ Từ tốt hơn được nữa.
Lúc điểm danh Từ Vi Trần không điểm tên cậu, Hạ Triêm liền cố ý "úi úi" một tiếng, giơ tay lên, "Giáo sư thầy không gọi tên của em ạ!"
Từ Vi Trần ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Học sinh này, trong danh sách hình như không có tên của ngài."
"Vậy em không cần nộp điện thoại di động ạ? Nếu các bạn học khác đều nộp mà em không nộp thì không tốt lắm đâu ~ "
Trong giọng nói của Hạ Triêm lộ ra vẻ đắc ý, không sai, cậu đang muốn gây rắc rối cho vị giáo sư vô tình này đấy.
Ai biết nét mặt của Từ Vi Trần chẳng mảy may thay đổi, ung dung đi tới trước mặt Hạ Triêm, đưa tay về phía cậu.
"Điện thoại di động." Hắn nói.
Hạ Triêm: "?"
"Chẳng phải em không có trong danh sách của thầy sao, tại sao phải nộp điện thoại?"
Hạ Triêm nhìn ánh mắt thương cảm của bạn học xung quanh, dần dần nhận ra có gì đó không đúng.
Từ Vi Trần không biết từ đâu lấy ra một tờ giấy A4, trên đó in chữ dày đặc, tiêu đề là: Nội quy lớp học.
"Tuần trước ngài vắng lớp của tôi nên không biết..." Từ Vi Trần cầm tờ giấy kia chỉ về một trong số họ, "Bất cứ ai bước vào lớp học, dù là giảng viên hay sinh viên, dù là dự thính hay đi ngang qua, thì đều nộp điện thoại di động lên như nhau."
"Điện thoại di động." Từ Vi Trần nói lần nữa.
Ngay lúc này đây, Hạ Triêm muốn mắng người, cực kì muốn mắng người.
Muốn đến mức nào ấy hả? Trong đầu cậu đã vụt qua cảnh tượng mắng cho Từ Vi Trần một trận thật đã sau đó tiêu sái mà thôi học rồi.
Thế nhưng không được, đại học tự mình thi, chuyên ngành tự mình chọn, dù có khóc cũng phải lấy được chứng chỉ kép rồi mới đi.
Hạ Triêm không cam tâm tình nguyện đặt điện thoại vào tay Từ Vi Trần, ốp lưng vẫn là bé Bọt Biển(*),làm cho mọi người cười phá lên.
(*) Gốc là Bọt biển bảo bảo, tui nghĩ chắc mng ai cũng bé nó gòi =)))) (đứa bên trái ạ).

Từ Vi Trần ra hiệu "suỵt", ung dung nói: "Chuyện này không có gì buồn cười, tôi cũng rất thích bé Bọt Biển."
Tất nhiên, không ai dám cười Từ Vi Trần.
Hạ Triêm chán nản chết mất thôi.
Trên thực tế, lớp của Từ Vi Trần không có nhàm chán như cậu tưởng, nộp điện thoại rồi tập trung nghe giảng thì thấy thú vị thật.
Hắn không nói theo sách, phần lớn thời gian đều nói về hiện trạng xã hội một cách đĩnh đạc, lối giảng giải sinh động và lôi cuốn, hơn nữa hắn không chỉ nói được tiếng Anh mà còn nói rất hay, phát âm cũng khá chuẩn, hai tiết học cứ thế mà thấm thoát trôi qua.
Năm phút trước khi tan học, Từ Vi Trần kết thúc giảng bài đúng giờ, bắt đầu điểm danh.
Đệt mợ ông, đúng là gọi một người lên lấy một điện thoại rồi đi thật luôn kìa.
Đến cuối cùng, mọi người đi về hết, Hạ Triêm thấy Từ Vi Trần không hề có ý muốn trả điện thoại cho mình, chủ động hỏi hắn: "Giáo sư điện thoại của em đâu?"
Vẻ mặt Từ Vi Trần nhàn nhạt, "Ngài không có trong danh sách tại sao lại hỏi tôi đòi điện thoại?"
Hạ Triêm hận đến nghiến răng nghiến lợi, cậu đã đoán ngay sẽ có chuyện thế này mà.
"Ngài làm ơn, đem điện thoại di động của tôi, trả lại cho tôi, cảm ơn." Hạ Triêm mỗi một từ đều cắn càng thêm chặt.
Từ Vi Trần bật cười, chậm rãi đi đến bên cạnh Hạ Triêm, nhẹ giọng nói: "Còn dám hắng giọng với tôi cơ à? Bé Bọt Biển?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.