Vô Chân đạo nhân đến đúng giờ, lặng lẽ xuất hiện sau lưng ta và A Quỷ, cây phất trần bên hông chỉ lộ ra một dúm da cao cấp không dính chút bụi. Tay nàng cầm phất trần, thừa dịp A Quỷ không kịp chuẩn bị, nhẹ vung lên một cái, A Quỷ chợt mất đi thần trí, ngã vào vòng tay ta.
"Công tử, đã lâu không gặp." Vô Chân uể oải buộc phất trần trở lại thắt lưng, một tay đặt trước ngực, niệm một câu Vô lượng thọ Phật, giữa hai lông mày đều mang vẻ nghiêm túc, khác xa một trời một vực so với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch trước nay ta từng thấy.
"Đạo trưởng, ngươi đã đến rồi." Ta hơi mỉm cười với nàng.
Khi một người sắp chết, ta những tưởng sẽ sợ hãi không thôi, ngờ đâu khi thật sự đi đến bước này, ta lại bình tĩnh lạ thường. Có thể ở cùng A Quỷ trong bốn mươi chín ngày này đã là phúc báo lớn lao, mọi người đều nói Đại công tử Bạch An Tầm của Bạch thị Dương Chau là một con mọt sách không biết hưởng lạc, nhưng so với bọn họ, chẳng qua là ta biết thế nào là đủ.
"Công tử, không nói đến chuyện ngươi bỏ qua phú quý hưởng không hết của sau này, còn có lệnh tôn lệnh đường vẫn đang ở Dương Châu khổ sở chờ ngươi trở về, ngươi... thật sự là đã nghĩ kỹ rồi?"
Ta ôm A Quỷ đứng dậy, "Đạo trưởng, không cần nhiều lời, động thủ đi."
Sinh làm người, trên đời này có ai mà không thiếu nợ tình cảm người khác. Kiếp trước, ta thiếu Lê Tuyết một lời hứa chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thanh/271903/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.