Đại mạc cô yên, trường hà lạc nhật.
(Làn khói cô đơn giữa sa mạc rộng lớn, ánh tà dương rơi trên sông dài.)
Đại mạc trong trong những bài thơ luôn là chốn linh thiêng để thể hiện nhiệt huyết nam nhi, hận không thể một ngày kia phó thân nơi tiền tuyến, ra trận giết địch. Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu(1) đơn giản chỉ là một loại hào khí phá phủ trầm châu(2),làm sao lại không khiến người ta khao khát.
Ta cũng từng có một bầu nhiệt huyết, không có hoài bão to lớn đền ơn nước, chỉ muốn giết hết bọn man di xâm phạm bờ cõi. Tuy nhiên, từ nhỏ ta chỉ biết đọc sách, là một thư sinh tay trói gà không chặt, không, ngay cả thư sinh cũng không phải.
Mặc dù ta ăn mặc như nam nhi, buộc tóc đội quan, nhưng có trời đất chứng giám, ta thật sự là một nữ nhân.
Chỉ vì năm đó có một lão đạo sĩ đến nhà ta lừa ăn lừa uống nửa tháng, bốc cho ta một quẻ, quẻ bói thế nào đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ hắn nói cha mẹ phải nuôi như tiểu tử, nếu không thì không thể sống quá ba mươi tuổi. Ngày đó, nghe cha mẹ nói thật sự sẽ cho ta mặc nam trang đi đến học đường, đến lễ nhược quán* lại cưới cho ta một kiều thê, thật đúng là hồ đồ.
(*Lễ biểu thị sự trưởng thành của đàn ông thời xưa, khi tròn 20 tuổi.)
Vì vậy ta liền đào hôn bỏ đi, theo đuổi những câu chữ trong sách mà chạy tới Mạc Bắc.
Mạc Bắc là một nơi hoang vắng, cát vàng mông mênh không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thanh/271894/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.