6. Chân tướng Không bao lâu sau, chuyện tham ô bị bóc trần, Chu Nguyên bị xét xử nghiêm trị. Hương Duyên Tử đã sớm rời khỏi khu vườn Tây Hồ của y, nhưng cũng không muốn quay lại phủ đệ tri châu, xin được trở về nhà cũ của cha mẹ ở. Thẩm Cấu giữ lại, thấy nàng khăng khăng, cũng đành chấp thuận thỉnh cầu của nàng, cho nàng về nhà.
Hương Duyên Tử cự tuyệt tài vật Thẩm Cấu tặng, thủ giữ mấy mẫu ruộng cằn của nhà mình, may vá thêu thùa sống qua ngày, cũng không nghe ai bàn bạc hôn nhân nữa, lòng như nước lặng. Cho đến một ngày, hàng thủ nhạc phường Nguyễn Huyền Vi gõ cửa nhà nàng.
“Thẩm tri châu bệnh nặng, muốn gặp cô.”
Hương Duyên Tử cả kinh, vội hỏi là bệnh gì, Nguyễn Huyền Vi nói: “Hôm nay ngài ấy chủ trì công trình đào giếng, dẫn nước Tây Hồ vào thành Hàng Châu, thuận tiện cho trăm họ. Ngày đêm không nghỉ, cuối cùng đổ bệnh. Cũng giống như lần trước, váng đầu hoa mắt, tức ngực nôn mửa. Thuốc thang không có hiệu quả, ngài ấy bèn mời vị cao tăng Văn Tiệp đại sư xem bệnh cho ngài ấy khi trước đến. Đại sư nói độc tố lần trước còn sót lại không được lọc sạch, thành ra như giòi bọ đục xương, đợi đến lúc ngài lao lực thái quá sẽ phát tác.”
Hương Duyên Tử truy hỏi Văn Tiệp đại sư có cách nào chữa trị không, Nguyễn Huyền Vi lắc đầu: “Ông ấy nói loại độc này dược lí tuyệt diệu, ông ấy cũng không giải được.”
Hương Duyên Tử suy tư chốc lát, nói với Nguyễn Huyền Vi: “Tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thanh-be/1788706/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.