5. Gả đi Dưới ánh đèn thư phòng, Thẩm Cấu duyệt danh sách nữ tử mồ côi được nhận công quỹ trao tặng chuẩn bị đồ cưới tháng sau, bất đồ nghiêng đầu hỏi Hương Duyên Tử: “Năm nay cô bao tuổi?”
Hương Duyên Tử khá lúng túng, hồi lâu sau mới đáp: “Hăm ba.”
Thẩm Cấu ôn hòa cười với nàng: “Vậy ta cũng xếp cô vào danh sách này nhé? Ngoài tiền tặng ra, ta chuẩn bị thêm ít của hồi môn cho cô nữa…”
Lời đề nghị dịu dàng của chàng tựa lưỡi dao sắc lẹm cứa vào trái tim không chút phòng bị của nàng, Hương Duyên Tử chỉ muốn quăng mình vào đêm mưa thu ngoài cửa sổ, như vậy sẽ khỏi phải cố nén hai giọt lệ mấp mé bờ mi như muốn tuôn trào kia nữa.
“Tôi, cưới ai?” Lát sau, nàng đờ đẫn hỏi.
“Ta cho rằng cô đã có ý trung nhân.” Thẩm Cấu vẫn giữ nguyên nét cười nhàn nhạt, nói, “Chẳng hạn như vị đã tặng cô cây trâm nọ.”
Vậy mà chàng lại biết chuyện tặng trâm, phải chăng đó là lí do chàng muốn gả nàng đi?
Hương Duyên Tử lạnh lùng nhếch mép: “Huynh ấy đích xác là người tốt.”
Loading...
“Y đã có phu nhân, cô xuất giá sang đấy chỉ có thể làm thiếp.”
“Tôi không ngại.”
“Vậy ngày mai ta sẽ mời y tới bàn bạc, chọn một ngày lành…”
“Không cần chọn ngày, nếu huynh ấy đồng ý thì ngay ngày mai tôi sẽ theo huynh ấy về.”
Chàng không giữ nàng lại, hôm sau quả thật cho vời Chu Nguyên tới, nói rõ chuyện Hương Duyên Tử. Chu Nguyên cả kinh, hết lời chối từ, Thẩm Cấu cương quyết, sai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thanh-be/1788705/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.