2. Huyền Vi Thẩm Cấu không mảy may xử Hương Duyên Tử bất kì hình phạt gì, trái lại để nàng làm thị nữ hầu bên cả ngày, chỉ là không cho nàng động vào đồ ăn thức uống nữa. Hương Duyên Tử không đoán được chàng định làm gì mà cũng chẳng có cơ hội hay nắm chắc được việc tính kế chàng lần nữa, đôi con ngươi sáng trong của chàng cứ liếc sang nàng là nàng lại có cảm giác như mình biến thành một người trong suốt, lòng dạ tim gan đều in rõ nơi đáy mắt chàng.
Thẩm Cấu có thói quen dậy sớm xử lý việc công, đến trưa xong việc thì ra cửa thăm viếng bạn bè lâu năm, ung dung yến ẩm. Sau khi dừng uống nước độc, dường như sức khỏe của chàng khôi phục rất mau, nom dáng vẻ lúc nào cũng thần thái sáng láng, tinh lực dồi dào.
Một chiều nọ, Thẩm Cấu dẫn Hương Duyên Tử tới một tiểu viện tường vôi ngói đen. Mới tới trước cổng đã nghe bên trong có tiếng đàn sáo vọng ra, bước vào sân, thấy một cô gái đưa lưng về phía họ, vừa gảy tỳ bà vừa xướng khúc, bên cạnh có nhạc kỹ hòa tấu, đối diện thì có vài vũ cơ vung tay áo nhảy múa, nghe người hát hát tới “Hiu hiu sập nhỏ nằm gối sách, đợi ngày tắt nắng cưỡi ngựa về”, chúng vũ cơ bật cười khanh khách, dáng múa cũng ngả nghiêng chẳng ra điệu hình.
Thẩm Cấu đứng xem cũng không nhịn được rộ cười, cất giọng hỏi: “Bài từ này ai viết thế? Thâm ý có vẻ sâu sắc đấy nhỉ.”
Mọi người vội vàng tiến lên thi lễ. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thanh-be/1788702/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.