🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc ta xuất cung trở về, sắc trời đã tối, cửa cung sắp đóng, tuyệt đại đa số quan viên đều đã rời cung, trên đường người thưa thớt, chỉ có một vị văn thần mặc sắc phục tứ phẩm cưỡi thớt ngựa còm nhom đi ra cửa cung đằng trước ta.

Quan viên trong kinh tan triều về nhà thường có gia nô chờ ngoài cửa cung, thấy chủ nhân ra thì lên đón, sau đó tiền hô hậu ủng trở về phủ. Quan tứ phẩm cấp bậc không thấp, song nghênh đón vị văn thần kia ngoài cửa lại chỉ có một nam bộc tuổi ngoài năm mươi, đợi y ra ngoài cung rồi lập tức rảo bước tới dắt ngựa cho chủ, miệng không ngừng gọi y “tú tài”.

Phàm là người có một quan nửa chức thường đều thích nghe người ta gọi mình bằng quan hàm, có rất nhiều người còn cố ý gọi tôn giả cao hơn một cấp quan hàm để cầu lấy lòng. Mà vị lão bộc này lại gọi chủ nhân làm quan tứ phẩm của mình là “tú tài”, ngoài việc có thể nhìn ra y đã hầu hạ chủ nhân mình nhiều năm ra thì cũng có thể đoán được rằng chủ nhân y nhất định rất khiêm tốn, không ham hư vinh, thế nên mới cho người hầu trong nhà gọi mình bằng xưng hô trước khi ra làm quan.

Ta dắt ngựa đi phía sau họ, dọc theo đường Chu Tước đi một quãng rất dài, điều này giúp ta có đủ thời gian quan sát bóng lưng y. Tác phong y ắt rất dung dị, không nặng hưởng lạc, cương yên lắp trên ngựa y cũ kĩ, thậm chí còn có chỗ hỏng hóc, ngựa cũng

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thanh-be/1788682/chuong-102.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Cô Thành Bế
Chương 102: Màn Hương
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.